"Nếu còn chậm trễ ắt sinh biến, mau giết chết hắn".
Tất cả cường giả đều xông tới đồng loạt công phạt.
Vẫn là đao mang, kiếm quang, quyền ảnh, chưởng ấn,... đầy trời từ bốn phương tám hướng giết tới, chiêu thức ma sát với không khí tạc ra khói lửa khiến cho màn đêm nở rộ ánh sáng.
Triệu Bân loạng choạng cầm thanh chiến mâu trong tay.
Đây dường như là dấu chấm hết cho cuộc đời của hắn.
Ầm! Ầm! Ầm!
Công phạt đồng loạt đánh xuống khiến cho sóng thần nổi lên.
Khi sóng tan thì cũng chẳng còn thấy bóng dáng đẫm máu của hắn đâu.
Tất cả mọi người đều nghĩ Cơ Ngân đã bị đánh thành tro tàn, hắn đã bị thương nghiêm trọng như vậy lại còn trúng thêm những đòn công phạt đồng loạt cho nên chắc chắn không còn cơ hội sống sót, thậm chí ngay cả thân thể cũng không còn, tan xương nát thịt mà chết.
"Đã chết".
"Rốt cuộc hắn cũng đã chết".
Bên dưới có rất nhiều kẻ lộ ra nụ cười gian ác.
Những kẻ có lòng dạ khó lường cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, vẫn là câu nói kia, Cơ Ngân rất đáng sợ, hắn còn sống sẽ làm rất nhiều kẻ ngủ không yên, bây giờ hắn đã bị giết chết thì bọn chúng mới có thể an tâm đi ngủ.
Haiz!
Có kẻ vui mừng thì cũng có người thầm thở dài.
Một thiên tài ngàn năm có một có thể sống sót sau kiếp thần thú nhưng lại bị một bầy chuột nhắt giết chết, thật sự quá tổn hại uy danh, e rằng rất nhiều năm sau này cũng sẽ khó tìm ra một yêu nghiệt nghịch thiên giống như hắn nữa.
Hai mắt Nhan Như Ngọc đã đẫm lệ.
Hai trưởng lão Nhan gia thở dài, nhanh chóng kéo cô ta đi.
"Tìm".