Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rõ ràng, người này chính là tôn thượng mà Vương Dương nhắc đến.





Hiển nhiên, vị này chính là chủ nhân của Hắc Châu Ma Long, ừm, cũng chính là Huyết Tôn từng tranh hùng tranh bá với Bất Diệt Ma Quân, là vua của dòng huyết ma, kẻ tàn bạo cái thế hàng thật giá thật. Lão ta thực sự vẫn còn sống.





“Cơ Ngân của Thiên Tông đúng là khiến bản tôn thấy bất ngờ”.





Huyết Tôn cười khẩy, chẳng buồn nhìn Triệu Bân. Một luồng ma quang trong cơ thể lão ta bắn ra, len lỏi vào vũng máu Vương Dương. Dù chỉ là một luồng huyết quang, nhưng nó có sức mạnh thần kỳ, giúp Vương Dương tái tạo thể phách.





Keng!











Triệu Bân không nhiều lời, lập tức dùng thuấn thân tuyệt sát.





Nhát kiếm này, kiếm ý vô địch, mạnh đến mức không gì cản nổi.





Nhưng nhát kiếm bá đạo như thế chẳng khác nào trò hề trước mặt Huyết Tôn, Huyết Tôn chỉ thò hai ngón tay đã nhẹ nhàng kẹp được đầu kiếm, trong thoáng chốc loại bỏ hết kiếm uy rồi búng nhẹ một cái, thanh kiếm bật lại vào người Triệu Bân.





“Chỉ dựa vào ngươi mà cũng dám tấn công tôn thượng?”





Tấm thây của Vương Dương cuối cùng cũng tái tạo xong, hắn ta mỉm cười dữ tợn và đáng sợ.





Ổn rồi.





Lần này tổn rồi.





Huyết Tôn đích thân tới đây, đêm nay Cơ Ngân khó thoát được tử kiếp.





“Chết tiệt!”, Triệu Bân khẽ chửi thầm.





Cơ hội tốt biết bao, chỉ thiếu chút thôi là có thể tiêu diệt Vương Dương rồi, thế mà lại xuất hiện biến cố, đối phương còn là người “gồng gánh” dòng tộc Huyết Ma nữa chứ.





Huyết Tôn coi trọng Vương Dương đến vậy à? Đích thân tới cứu, lại còn phong ấn tọa kỵ của mình vào cơ thể hắn ta để bảo vệ, nếu không phải đích truyền, sao có lòng như vậy được? Hắn có lý do để tin rằng Huyết Tôn sẽ truyền thụ hết mọi thứ cho Vương Dương.





Trên thực tế, hắn nghĩ nhiều quá rồi.





Hắn không nhìn thấu được, nhưng Nguyệt Thần thấy rất rõ.





Huyết Tôn đâu có lòng tốt như hắn nghĩ, cũng chẳng hề coi trọng Vương Dương, chẳng qua là muốn mượn thể phách của hắn ta để giúp lão ta nuôi dưỡng oán linh, đợi khi thời cơ chín muồi sẽ nuốt lấy Vương Dương mà không chút do dự.


Thế nên mới nói, người đáng hận cũng có chỗ đáng thương.





Ví dụ như Vương Dương, làm nhiều điều ác, nhưng cũng bị kẻ khác coi như vật chứa thôi.





“Khuất phục bản tôn, tha cho ngươi tội chết”.





Huyết Tôn mỉm cười ghê rợn, câu nói này chứa đầy ma lực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK