Thành Thiên Thu cũng đang hành động tương tự.
Rừng rậm Huyết U chính là một đống thuốc nổ, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.
Còn có Ân Trú đã ẩn nấp nhiều năm như vậy, chỉ e rằng ý đồ của lão ta không chỉ nhắm vào một mình Đại Hạ.
Một kẻ thù chung.
Vì vậy cho nên bọn họ phải liên minh với Đại Hạ.
Tới ngày thứ hai thì nữ soái mới tỉnh.
Gương mặt của cô ta vẫn tái nhợt, khóe miệng chảy máu, thời gian ở trong cấm địa đã khiến cho cô ta gần như mất hết tuổi thọ, cộng thêm bên trong thân thể còn có ám thương đã lan đến căn nguyên nội tình, chỉ sợ rằng quãng đời còn lại không còn cơ hội nào thăng lên cảnh giới Thiên Võ.
Triệu Bân vẫn đang ngâm mình trong linh trì.
Hắn bị thương vô cùng trầm trọng, đến nay vẫn chưa có dấu hiệu sẽ tỉnh lại.
Nữ soái đứng dậy, ngẩn ngơ nhìn Triệu Bân.
"Đây không phải là thần thái mà một trưởng bối dùng để nhìn tiểu bối đâu".
Một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến, Linh Lung chậm rãi bước vào.
Sở Lam bất giác thu tầm mắt lại, tỏ ra hơi bối rối.
"Đừng nói là ngươi động tình với hắn rồi đó nhé?", Linh Lung cười nói.
Nữ soái nhẹ nhàng ngẩng lên nhìn bầu trời đêm để tìm kiếm ngôi sao sáng nhất. Cô ta có thể động tình với bất kỳ người nào, chỉ không thể động tình với duy nhất một mình Triệu Bân, bởi vì cô ta là cô cô của Sở Vô Sương.
Không chỉ có Linh Lung đến mà còn có cả mấy người Dương Huyền Tông.
Nữ soái kể lại tất cả mọi chuyện, ngoại trừ chuyện thân phận thật của Triệu Bân thì những chuyện có liên quan đến bí mật của Ân Trú, ngụy bí giả, thể đơn hồn cùng cái chết của Hồng Tước đều đã được kể, khiến cho nhiều người sợ xanh cả mặt.
Đêm nay có rất nhiều người không ngủ được.
Những chuyện bí mật mà nữ soái đã kể ra khiến cho bọn họ hoảng sợ không thôi.
Triệu Bân lần này ngủ đến nửa tháng cũng chưa tỉnh lại.
Trong nửa tháng này, Thiên Tông không hề bình yên, trên không trung liên tục xuất hiện dị tượng huyết mạch.