Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xác tiên không nhúc nhích, chỉ thỉnh thoảng cử động cổ, mặc cho bùa chú gắn lên cơ thể mình.





Thấy vậy, Triệu Bân càng thêm hăng hái, bùa phong ấn trong chiếc nhẫn ma cũng bị lôi ra hết, hắn không hề quan tâm đến giá trị của chúng, cứ thế quấn người ta hết lớp này đến lớp khác, sức mạnh phong ấn biến thành luồng sáng lóe ra.





U u u…





Đột nhiên, gió lạnh trong rừng thổi rất mạnh.





Triệu Bân vô thức liếc mắt nhìn sang.





Đập vào mắt là cả đoàn người mặc áo giáp và cầm thương từ đằng xa đi tới, giống như binh lính đánh trận vậy, xếp thành hai đội đều tăm tắp, bước chân cũng đồng đều. Kỳ lạ ở chỗ trên vai mỗi người bám đầy bụi bặm, ánh mắt đờ đẫn như con rối, chẳng khác nào những cái xác biết đi không có cảm xúc.





“Âm binh mượn đường”.





Triệu Bân trông thấy mà hai mắt khẽ nheo lại.





Hắn từng thấy được cảnh tượng này ở bên ngoài lăng mộ của vua Man.





Lúc đó tu vi còn thấp, lão đạo mặc áo liệm nhỏ một thứ nước thuốc kỳ lạ vào mắt hắn, hắn mới trông thấy âm binh. Bây giờ hắn đã đạt đỉnh cao Địa Tạng, cộng thêm cả thiên nhãn nên có thể trông thấy rõ ràng. Chính vì trông thấy nên ánh mắt của hắn mới rất lạ, vô thức đảo quanh.





Lão đạo áo liệm từng nói.





Nơi nào có âm binh mượn đường, nơi đó sẽ có mộ lớn.





Mộ hay không, không quan trọng.





Quan trọng là âm binh ngừng lại và đồng loạt nhìn về phía này.





Ánh mắt ấy khiến toàn thân Triệu Bân lạnh ngắt, chắc hẳn là cái nhìn nhòm ngó từ cõi âm.





Trên thực tế, âm binh không nhìn hắn mà đang nhìn xác tiên.


Đùng! Đùng!





Âm binh cử động rồi, đội ngũ chỉnh tề với bước chân đồng nhất ấy nên xuống đất bình bịch, trong lúc đi lại còn chia làm hai tốp, một tốp tiến về phía xác tiên, một tốp hướng về Triệu Bân.





Triệu Bân nhướn mày, ý gì đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK