Đã tới Đại Hạ mà còn muốn đi?
Đây là một dãy núi cực kỳ tăm tối.
Khi Triệu Bân đến nơi, loáng toáng nghe thấy tiếng sột soạt từ sâu bên trong rừng cây.
Hắn thu lại khí tức trên cơ thể, băng qua cánh rừng, lặng lẽ tới gần
“Chính là kẻ này rồi”.
Triệu Bân lầm bầm trong lòng, xuyên qua kẽ hở dày đặc của thảm thực vật, có thể nhìn thấy một bóng dáng lờ mờ. Đó là một người thanh niên mặc áo tím hoàng hôn, tu vi chỉ đạt tới cảnh giới Địa Tạng tầng sáu. Khoảng cách quá xa khiến hắn không nhìn thấy dung mạo của kẻ này, chỉ biết hắn ta đang đào hố, chắc hẳn là nửa đêm chán quá nên tìm ngôi mộ cũ nào đó để đào cổ thi.
Nói là cổ thi cũng không chính xác.
Thời gian trôi qua quá lâu, nó đã biến thành một đống hài cốt rồi.
Triệu Bân dùng khả năng cảm nhận từ đại địa linh chú, xác nhận rằng đó là người của Thi tộc.
Điều này khiến hắn thấy bất ngờ.
Thi tộc chủ quan quá đi mất!
Hộp sắt là vật tầm cỡ tới mức nào mà dám phái một võ tu Địa Tạng tới lấy, không sợ bị cướp mất giữa đường à? Phải biết rằng, Long triều của Đại Hạ nhiều nhân tài lắm, có một số nơi phong tục tập quán cũng rất hung hãn nữa.
Chuyện giết người cướp của thường xuyên xảy ra.
“Không phải chứ!”, Triệu Bân lầm bầm, hắn tĩnh tâm nín thở cảm nhận thật kỹ càng.
“Không có người khác đâu, lề mà lề mề”, Thương Khung chen vào một câu.
Triệu Bân tin câu nói này, bởi tuy Thương Khung chỉ còn là tàn hồn, nhưng sinh thời ông ta là cao thủ Thiên Võ, luận về sức chiến đấu có lẽ không ổn, nhưng xét về khả năng cảm nhận thì ông ta vẫn hơn hẳn. Thương Khung nói như thế, chắc chắn không sai.
Vì vậy, hắn bước ra khỏi bụi rậm.