Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn ngó một hồi, mẹ kiếp, có thật, hắn không nhìn ra được lai lịch, chỉ biết nhóm này có ba người, thủ pháp ẩn giấu rất cao tay, cộng thêm khoảng cách khá xa, đến cả hắn cũng không nhìn rõ thực hư.





Bốn thế lực tề tựu ở núi Địa Long không thể vì du sơn ngoạn thủy được, ai nấy nhìn chằm chằm vào đạo quan nhỏ bé và lão già râu chữ bát, khiến người ta bất giác nghĩ rằng trong tay lão ta có món báu vật phi phàm nào đó.





Thất phu vô tội, báu vật mới có tội, những trường hợp như thế này không hiếm thấy. Nếu đã đông người như vậy thì phải đổi cách đánh rồi, cường giả Thi tộc thường có hai con rối, tiêu diệt một người là chết cả ba, phải dọn đám này trước mới đúng đắn.





Thu hồi ánh mắt khỏi đạo quan, Triệu Bân lặng lẽ ẩn mình vào bóng tối, nín thở, dùng bùa ẩn giấu cấp cao, độn thổ mà đi.





Hắn ẩn mình như thế, hai cường giả Thi tộc không hề phát hiện ra vì đang mải hứng thú xem trận chiến, thỉnh thoảng còn liếc về phía Huyết Y Môn. Chúng tự nhận mình là con chim sẻ sau cùng, chỉ đợi trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi.





“Chết nè!”





Triệu Bân lao ra trong thoáng chốc, thủ cấp của cường giả Thi tộc thứ nhất bị chém bay bằng một nhát kiếm. Đến chết mà tên này vẫn còn mờ mịt, mình đang hóng chuyện mà? Sao tự dưng lại mất đầu nhỉ?





“Ngươi…”





Cường giả Thi tộc thứ hai giật mình, vừa nghi hoặc vừa chấn động. Hóa ra trên đỉnh núi này, ngoài tộc Hỏa Long và Huyết Y Môn thì vẫn còn nhóm người khác, vừa thần bí vừa đáng sợ, một vị cao thủ Chuẩn Thiên chưa gì đã bị giết chết rồi.





“Đi mạnh giỏi nhá, không tiễn!”





Triệu Bân điềm tĩnh nói, một nhát kiếm khác không thể nào cản nổi.





Cường giả Thi tộc thứ hai chưa kịp phản ứng đã bị đâm đứt tâm mạch, chưa kịp trốn đi, cũng chưa kịp triệu hồi con rối, chết một cách buồn bực, đến lúc xuống suối vàng vẫn chưa nhìn ra kẻ ra tay là ai, chỉ thấy một bóng dáng nhanh như cách, phong phạm chói cả mắt.





Chưa đầy một hai giây mà hai cao thủ Chuẩn Thiên đã bỏ mạng, thế nên mới nói, Triệu Bân có tố chất làm thích khách, hợp hơn cả môn chủ La Sinh Môn. Không nói đến điều gì khác, chỉ riêng thuấn thân tuyệt sát của hắn, người bình thường không phòng thủ được, chỉ chớp mắt đã lên đường xuống hoàng tuyền.





“Ai?”





“Ai?”





Tiếng quát khẽ này vang lên từ hai phía.


Cường giả của tộc Hỏa Long đang tấn công đạo quan và cường giả Huyết Y Môn ẩn mình nơi bóng tối đều bị kinh động, nhất là cường giả tộc Hỏa Long, vừa bị kinh động vừa phát hiện ra Huyết Y Môn, điều này rất nhảm nhí đấy.





Hóa ra trên ngọn núi này có tận mấy nhóm người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK