Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lão tổ của hai vị đã xuất quan chưa?”, Triệu Bân nhìn hai người với vẻ thăm dò.





“Chưa xuất quan”.





Lão già thứ nhất hờ hững đáp, nghe giọng nói thì lão ta khá bực mình, gặp đúng lúc sáng sớm nắng đẹp là thời điểm tốt để tu luyện mà bị quấy rầy như vậy, lão ta chưa buột miệng chửi người đã là nể mặt lắm rồi.





“Chút lễ mọn, không đủ thành ý”, Triệu Bân lại lấy ra hai chiếc túi trữ vật, đưa cho mỗi người một túi. Bên trong mỗi túi đựng mười vạn tiên thạch, vì muốn có đèn Trường Minh mà hắn chi tiền không tiếc tay.





Quả nhiên.





Có tiền vẫn hữu dụng hơn.





Hai lão già mở mắt ra, nhìn thấy con số tiên thạch không nhỏ mắt sắc mặt hòa hoãn hơn khá nhiều.





Cho dù là vậy, hai lão già vẫn rất tỏ vẻ: “Có việc gì chi bằng cứ nói thẳng”.





“Cũng chẳng phải chuyện gì lớn”, Triệu Bân mỉm cười, lại nhét thêm cho mỗi người một viên ngọc thạch: “Nếu lão tổ của các vị xuất quan, cảm phiền thông báo cho ta một tiếng, cứ bóp vỡ ngọc thạch là được, khi ấy sẽ có hậu tạ”.





“Ừm”.





Hai lão già kia cũng không khách sáo, phất tay nhận lấy. Mấy lời phía trước của Triệu Bân họ chẳng buồn nghe, chỉ nghe thấy bốn chữ “sẽ có hậu tạ”! Người này làm việc cũng hào sảng lắm, lần đầu tiên ba vạn, lần thứ hai mười vạn, lần thứ ba dù thế nào cũng phải từ mười hai vạn đổ lên!





Ai cũng đạt được mục đích của mình.





Chỉ cần có tiền.





Chuyện này họ rất sẵn lòng giúp đỡ.





“Đa tạ”.


Triệu Bân chắp tay, quay người rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK