Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất cả mọi người đều biết, sẽ không còn ai làm bừa nhúng tay vào nữa, bốn cảnh giới Thiên Võ đó chính là chứng minh bằng máu, bọn họ đều không muốn giẫm lên vết xe đổ của bốn người đó, an phận vẫn tốt hơn.





A…





Bốn Thiên Võ bị phế, tiếng than khóc vang khắp trời.





Nhìn từ phía xa, đó là một cảnh rất châm chọc, Thiên Võ thường ngày vẫn cao cao tại thượng, giờ thì đầu tóc rối bời, thương tích đầy mình, giống như một phạm nhân mà bị dây xích sắt trói hai tay, bị Thánh tử Thiên Tông kéo đi suốt dọc đường, bất kể nhìn từ góc độ nào cũng không còn uy nghiêm.





“Phế cũng đã phế rồi, sao lại còn không giết?”, rất nhiều người chạy theo, bọn họ thật sự không thể nhịn nổi nữa.





“Lẽ nào ngươi quên mất là trước khi đánh nhau Cơ Ngân đã nói gì rồi sao?”, nhiều lão bối đã nói với vẻ sâu sắc.





“Chắc không phải hắn định tru di hết cả cửu tộc đấy chứ?”





“Lẽ nào giữ lại con cháu của Thiên Võ để họ lén lút theo dõi ám sát người thân của Cơ Ngân sao?”





Tiếng bàn tán ngày một nhiều, lao xao cả một vùng.





Triệu Bân đuổi theo Thượng Dương, người xem cũng đuổi theo suốt quãng đường.





Mọi người cũng chỉ có thể bày tỏ sự đồng cảm với bốn Thiên Võ, vì hành động ngày hôm nay của bốn người họ đã định sẵn là sẽ đem lại họa diệt vong cho gia tộc mình, mà hình như chuyện này cũng không thể trách người khác được, trước khi đánh nhau Thánh tử Thiên Tông đã nói rồi, ai dám nhúng tay vào thì sẽ tru di cửu tộc, là do bọn họ không chịu nghe thôi.





Thắng làm vua thua làm giặc mà!





Nếu như đã thua thì phải trả giá bằng máu.





“Đạo hữu cứu ta”.





Thượng Dương chân nhân vẫn còn đang kêu cứu một cách điên cuồng.





Tất cả mọi người biết Nam Vực vẫn còn rất nhiều Thiên Võ, trong đó có mấy người ở gần đây, nhưng lúc này, toàn bộ đều chọn cách im lặng. Chuyện gì nên quản thì quản, chuyện gì không nên dính thì thôi, trong cuộc chiến ngày hôm nay, Cơ Ngân đã cho họ thấy ví dụ rất rõ rồi, bốn Thiên Võ kia chính là bằng chứng sống.





Bởi vậy mới nói, mặc kệ vẫn tốt hơn.





Ngoan ngoãn xem kịch là an toàn hơn hết!





“Mấy lão già đó cũng nhát gan thật”. Mấy người nhiều chuyện thì không ngừng chậc lưỡi xuýt xoa: “Nếu Thiên Võ của Nam Vực lập liên minh thì nhất định có thể đánh Cơ Ngân thành tro”.





“Ngươi có từng nghĩ đến việc ngộ nhỡ Cơ Ngân bỏ chạy được không?”





“Chuyện này…”, người đó ho gượng, ngậm miệng lại không nói gì.





Phần lớn bọn họ đều là người có não, ngộ nhỡ Cơ Ngân chạy được thì những người nhúng tay vào việc này đừng mong được ngủ yên sau này. Với tính cách của Thánh tử Thiên Tông, bất kể là chiến đấu trực diện hay ám sát, hắn cũng sẽ đánh đến khi diệt tộc mới chịu thôi, Thiên Võ không ngốc, một khi khai chiến, đó chẳng khác nào đang đặt cược đời mình.





Ầm.





Trong tiếng bàn tán, Triệu Bân đã dừng lại trên một vùng biển.





Đến cả Thượng Dương chân nhân đang chạy cũng dừng chân ở đó.





“Lên đường bình an”.





Triệu Bân lạnh lùng nói rồi chém ra một kiếm từ phía xa.





Thượng Dương chân nhân phụt máu ngay tại chỗ, lão ta đã bị chém bay văng ra xa.





Vù!





Lão ta vẫn chưa đứng vững lại, một luồng sáng đen chợt vút qua bầu trời.





Một thanh chiến mâu, tối hôm đó Thượng Dương đã dùng cây mâu đó ghim Triệu Bân trên không trung.





Nhân quả luân hồi!


Lần này xem như Triệu Bân đã trả lại được rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK