Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Quả nhiên là đã chuẩn bị từ trước”, nhiều lão bối tỏ ra trầm ngầm.





Trước đó không lâu, họ còn đang nghĩ xem đối phương sẽ thoát khỏi sự truy sát của Công Tôn gia thế nào.





Giờ phút này, họ thực sự đã hiểu, giữa ánh mắt chăm chú của đám đông mà biến mất không một dấu vết. Chắc hẳn đây là một bí pháp nghịch thiên nào đó, vậy nhưng nhãn giới của họ quá thấp, đến giờ vẫn chưa nhìn ra được manh mối.





“Cách này kiếm tiền nhanh nhỉ!”, tiếng xuýt xoa không ngừng vang lên.





Bắt cóc thiếu chủ của nhà nào đó là có ngay mười tỷ tới tay.





Thế nhưng, không phải ai cũng làm được chuyện này. Không có bản lĩnh cứng cáp thì đừng đâm đầu vào chỗ khó. Người này có át chủ bài, tự tin có thể trốn thoát được, nếu đổi lại là người khác e rằng không thể thần thông như vậy đâu.





“Tìm cho ta!”





Công Tôn Hãn phẫn nộ, tiếng thét của lão ta rung chuyển trời xanh.





Nói thật lòng, mệnh lệnh của lão ta chẳng dễ chấp hành, rất làm khó người ta.





Tìm? Tìm kiểu gì?





Không biết đối phương là ai.





Không biết hắn đã chạy đi đâu.





Đảo Sâm La lớn như thế này, có bao nhiêu người ở đây, trời mới biết kẻ đó là người nào.





Hôm đó ở thành Lạc Nhật, bốn thế lực lớn huy động đội hình lớn cỡ nào, liên thủ bắt bớ mà còn không tìm thấy Cơ Ngân chứ đừng nói tới hòn đảo chết chóc này, không có kết giới hộ thành ngăn cản, e là kẻ đó đã chạy mất dạng rồi.





Câu này không sai.





Triệu công tử mà chạy thì cao thủ Thiên Võ cũng chưa chắc đã ngăn được.





Chỉ một chốc mà hắn đã từ lòng đất trốn ra khỏi đảo Sâm La, đồng thời còn trà trộn vào đám đông, khoanh tay rất nghiêm chỉnh, giống như người bình thường, nghiễm nhiên trở thành một kẻ hóng chuyện.





“Vội vội vàng vàng, thế mà vẫn đến muộn”.





Một ông già vội vàng chạy tới hóng chuyện.





Thế nhưng khoảng cách quá xa, bây giờ mới chạy tới, có lẽ vì dồn hết mã lực hoặc vì tư thế không đúng nên không cẩn thận bị trẹo lưng, bây giờ đang phải bám vào Triệu Bân mà thở.





“Ai bắt cóc tống tiền thế?”, lão già nhìn lên đỉnh núi rồi lại nhìn Triệu Bân.





“Lão phu đêm qua xem tinh tượng, chắc hẳn là Cơ Ngân!”, Triệu Bân móc mỉa.





“Ngươi nói năng như thế, ra ngoài rất dễ bị ăn đòn đấy”.





“Ta không nói như thế thì ra ngoài cũng thường xuyên ăn đòn thôi”.





“Xí!”, lão đầu không để tâm lắm, bụm lưng chen vào đám đông.





Triệu Bân thì thở dài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK