Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cảm ơn”, lúc này, Triệu Bân xoay người, hắn không chút nghi ngờ gì với tin tức tình báo này, thuận mua vừa bán thôi! Tất nhiên tin tưởng là yếu tố cần thiết, nếu bán tin tức giả, e là cửa hàng này đã bị các thế lực xung quanh lật tung nóc rồi.





Nhìn bóng lưng Triệu Bân đi xa, ánh mắt thanh niên tóc trắng bỗng trở nên sâu thẳm.





Tiểu tử này rõ ràng là cảnh giới Tiên Nhân, tại sao lại mở được tử phủ, người Thiên Tộc ư?





Còn nữa, khí huyết của hắn không phải là loại tinh khiết bình thường, chắc chắn là huyết mạch đặc thù, còn huyết mạch gì thì ông ta không thể nhìn ra được.





Không nhìn ra được cũng đúng thôi.





Tiên thể vĩnh hằng không phải là huyết mạch bình thường, bản thân nó có thể tự ẩn giấu, trừ khi Triệu Bân để lộ căn nguyên, hoặc là đối phương có đạo hạnh rất cao, không thì hoàn toàn chẳng thể nhận ra được.





Tất nhiên, trong đó cũng có công lao của Nguyệt Thần.





Phương pháp che giấu mà Nguyệt Thần truyền lại quả thật rất huyền ảo.





Bên này, Triệu Bân đã bay lên trời.





Khoảng cách tám vạn dặm, với hắn mà nói không được tính là quá xa, cộng thêm sự kích động trong lòng khiến tốc độ lại được đẩy lên đến cực hạn, nếu đây là phàm giới thì hắn còn có thể lướt đi nhanh hơn, nhưng càn khôn ở Tiên Giới khác với phàm giới, áp lực thiên địa rất mạnh, ở một góc độ nào đó, sẽ khiến hắn chậm hơn rất nhiều.





Thời gian.





Lặng lẽ trôi qua.





Khi màn đêm buông xuống, thì hắn trông thấy một tòa thành cổ rất lớn, lại ngập tràn khói súng, cả tòa thành đều chìm trong màu máu, tuy không muốn nhìn thấy nhưng hắn cũng buộc phải thừa nhận, thành Xích Long cũng gặp phải tổn thất từ chiến tranh, đó không phải là tin tức tốt, e là đèn Trường Minh sẽ xảy ra vấn đề.





Tòa thành này cũng là một đống hỗn loạn, nói là đống hoang tàn cũng không đủ.





Tốc độ Triệu Bân nhanh như gió, cản một người bên đường, đó là một lão giả Huyền Tiên, có lẽ đang muốn chạy nạn để thoát khỏi thành, trông có vẻ rất chật vật, cũng khá vội vàng, dù nhìn thế nào cũng thấy giống kẻ trộm.





“Ngươi bị điên hả! Giữ ta lại làm gì thế”, lão giả Huyền Tiên há miệng mắng.





“Phủ đệ Vương gia ở đâu”, Triệu Bân lập tức nhét năm trăm tiên thạch cho ông ta.





Thấy tiền, lão già đó vui vẻ ra mặt, tiện tay bắn ra một luồng sáng màu tím bay thẳng về một phía, ý đồ rất rõ ràng, đi theo tiên quang của lão phu, ngươi có thể tìm thấy Vương gia.





Soạt!


Triệu Bân như một bóng ma, nhanh chóng lướt theo.





Nhưng, nơi tiên quang dừng lại cũng là một đống đổ nát, có thể thấy một tấm bảng ghi hai chữ “Vương Phủ”, nằm bên dưới lớp đá vụn, trên đất vẫn còn màu máu đỏ tươi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK