Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đi theo cùng còn có một người đàn ông trung niên.





Hai lão già Hắc Bạch niềm nở với hoàng phi Vũ Linh nhưng lại nói năng gay gắt và tỏ vẻ khó chịu với người đàn ông trung niên.





Đấy là con heo trong lời của bọn họ!





Ừ… Cũng chính là hoàng đế của Long Triều Đại Hạ, ông ta đã cưới sư thúc của mình.





Vì vậy những người đàn ông cùng thế hệ với ông ta đều phải thường xuyên hỏi thăm ông ta.





“Chào sư bá!”, hoàng đế cười gượng.





“Khốn nạn!”, hai lão già lớn tiếng mắng.





“Lại muốn ăn đòn à?”. Hoàng phi Vũ Linh liếc hai lão già.





Lưng của hoàng đế cũng thẳng hẳn lên: “Ngoan ngoãn chút đi, tính khí của “nóc nhà” ta không tốt đâu!”





Hai lão đạo chỉ biết cười giả lả, bọn họ đâu đánh lại hoàng phi.





Không phải họ không nỡ đánh mà là thật sự đánh không lại!





Không ai dưới cảnh giới Thiên Võ mà có thể chiến qua hoàng phi.





Hoàng phi không để tâm đến họ nữa mà sải bước tiến vào núi Tử Trúc.





Nhưng khi hoàng đế đi thì bị hai lão đạo kéo lại.





“Có việc gì sao?”





“Lúc làm chuyện đó thì ai trong hai người nằm trên?”





Hai lão đạo nheo mắt nhướng mày, cười với vẻ đầy xấu xa.





Sau đó hai người họ đã bị ăn đòn, là Hoàng phi quay trở lại, thẳng tay đập cho họ một trận, đến hoàng đế cũng phải nóng mặt nhưng lại không dám chen miệng vào, chỉ sợ vợ mình đánh chưa đã thì kéo cả mình vào đánh theo.





Nói thật, thường ngày ông ta cũng phải ăn đòn liên miên chứ đùa.





Hoàng phi dừng tay, lúc bỏ đi còn liếc ông ta một cái.





“Đâu phải trẫm nói đâu!”, hoàng đế cười gượng.





Nhìn đi, thế giới thật kỳ diệu, mọi thứ mọi vật đều có tương sinh tương khắc.





Giống như hai người này, hoàng đế là ngôi cửu ngũ chí tôn, nhưng lại phải ngoan ngoãn nghe lời vợ.





“Chào tiền bối!”





Triệu Bân chắp tay, cúi người chào với vẻ rất lễ phép.





Hắn đã gặp hoàng phi nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên gặp hoàng đế.





Phải nói là thật sự giống như lời đồn, ông ta là một người phi phàm, cấp bậc cảnh giới Chuẩn Thiên đúng nghĩa: Cơ thể vạm vỡ, khí thế mạnh mẽ, có long khí quanh thân, mỗi cử chỉ đều toát lên uy nghiêm của một quân vương.





Hoàng đế và hoàng phi đều đích thân đến thì phải vinh dự đến mức nào.





“Không cần đa lễ!”, hoàng phi mỉm cười.





“Đúng thật là thiếu niên xuất anh hùng!”, hoàng đế mỉm cười và tỏ ra rất gần gũi.





Chưa được bao lâu là ông ta đã quan sát Triệu Bân mấy lượt, người này nhìn hậu bối nhưng lại càng giống như đang quan sát con rể hơn, càng xem càng thấy vừa ý.





Đâu chỉ có mình ông ta vừa ý mà e rằng tất cả mọi người đều nghĩ như thế.





Cơ Ngân và Long Phi đều là vật chủ, một người là Cửu Vĩ Tiên Hồ, người kia là thần thú Kỳ Lân, một người là thánh tử của Thiên Tông, người kia là công chúa của Đại Hạ, chẳng phải là trời sinh một cặp đấy sao?





Triệu Bân cười gượng, cảm thấy khó chịu khi bị nhìn như thế.





“Có thể gọi Kỳ Lân ra xem thử không?”, hoàng phi mỉm cười nói.





Đến lúc này, hoàng đế mới thôi không nhìn nữa.





Triệu Bân cũng không từ chối, hắn lại bế Tiểu Kỳ Lân ra.



Khi thấy Tiểu Kỳ Lân là con non thì hoàng phi và hoàng đế đều không tỏ vẻ kinh ngạc, chắc là họ đã nghe Dương Huyền Tông nói rồi. Có điều, khi thật sự nhìn thấy chân thân Kỳ Lân thì họ lại cảm thấy rất vi diệu, thần thú trong lời đồn đúng là quá phi phàm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK