Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không có thời gian để đau buồn. Chỉ cần là người còn có thể di chuyển thì sẽ đều leo lên tường thành, cố gắng xây dựng lại tường thành ở biên quan trong thời gian ngắn nhất. Đại Nguyên đã chịu tổn thất thảm trọng như vậy, tất nhiên sẽ có ngày quay trở lại báo thù.





Nhìn về phía xa, có rất nhiều người đang tràn tới.





Hầu hết bọn họ đều là tán tu đang gấp rút chạy đến tiếp viện biên quan.





Nhưng bọn họ đã tới muộn.





Nghe nói hôm qua ở đây xảy ra đại chiến, tất cả đều bàng hoàng đứng ngồi không yên.





Đáng tiếc, bọn họ đã tới quá muộn, không thể xông pha vào trận đại chiến kinh thiên động địa.





Tuy nhiên, bọn họ vẫn có thể tưởng tượng được.





Cảnh tượng thiên lôi quần công trên diện rộng chắc chắn rất náo nhiệt.





Dương Hùng cùng Yên Thiên Phong cũng đã tới.





Là Triệu Bân phân thân đã mang bọn họ tới đây. Cả hai đều bị thương nặng, tưởng rằng không thoát khỏi cái chết nhưng vừa may gặp được quân tiếp viện biên quan đi ngang qua giúp đỡ cho nên mới nhặt về được một mạng của bọn họ. Dù vậy, căn cơ của cả hai đều đã bị phá hỏng, chỉ sợ là cả đời sẽ phải dừng lại ở cảnh giới Địa Tạng.





“Trước tiên phải dưỡng thương đã”, Triệu Bân cười nói, đưa cho bọn họ rất nhiều linh dược.





"Đa tạ", hai người mệt mỏi bất lực, chỉ có thể ngồi chắp tay.





“Trở về ta sẽ tặng cho hai người một cơ duyên”, Triệu Bân cười nói rồi xoay người rời đi.





Cơ duyên mà hắn nhắc tới chính là thuật luyện thể.





Căn cơ của cả hai người đều đã bị tổn hại, muốn tái tạo lại thì một cơ duyên cũng chưa đủ.





"Cơ duyên gì?"





"Có quỷ mới biết".





"Nghe nói con gái của ngươi có quan hệ rất tốt với Thánh tử Thiên Tông hả?", Dương Hùng cười nói.





“Đừng nói bậy”, Yên Thiên Phong ho ra một ngụm máu, ngồi trên mặt đất lo nuốt đan dược.





"Nhanh lên".





Tiếng quát tràn ngập biên quan, việc sửa chữa tường thành đang là ưu tiên hàng đầu.





Ở biên quan khí thế ngất trời, ở Thiên Tông cũng ồn ào huyên náo.





Toàn bộ Thiên Tông đi tìm Thánh tử hết một ngày một đêm mà cũng không tìm thấy, thậm chí ngay cả Đế Đô cũng đã lục tung lên hết mà vẫn không thấy bóng dáng của Cơ Ngân.





"Tốt hơn là hắn nên chết đi".





Đám kẻ thù của Thánh tử tụ tập lại nghiến răng nghiến lợi.





Bên trong đại điện Thiên Tông, bầu không khí hết sức trầm mặc.





Dương Huyền Tông, Linh Lung, Vân Yên và những người khác đều ở đó, sắc mặt của ai cũng khó coi.





"Chưởng giáo, tìm ra Thánh tử rồi".





Trong bầu không khí trầm mặc bỗng nhiên có người vội vàng chạy vào đại điện.





Mọi người nghe xong đều đồng loạt đứng bật dậy: "Ở đâu?"





"Biên quan đông nam".





"Ở đâu?"





"Biên quan đông nam".





Sau khi xác nhận câu trả lời, mọi người đều mở to mắt nhìn nhau, ta nhìn người, người nhìn ta.





Biên quan đông nam không biết cách Thiên Tông bao nhiêu vạn dặm, cái tên đó chạy đến biên quan bằng cách nào?





Đây là câu hỏi hiện ra trong mắt của tất cả mọi người, cho dù hắn có ngồi lên hỏa pháo thì cũng không thể tới nơi nhanh như vậy.





"Hắn đã tới nơi ngày hôm qua".





Người chạy vào thông báo lại truyền tới thư báo tin của nữ soái.





Dương Huyền Tông nhận lấy thông báo, sau đó mọi người đều xúm lại.





Tất cả bọn họ khi đọc qua thư đều cảm thấy khiếp sợ không thôi, trăm vạn hùng binh Đại Nguyên đã bị áp đảo, lớp bị giết, lớp tháo chạy về nước. Cái tên nổi bật nhất vẫn Cơ Ngân, hắn vừa thi triển Kỳ Lân hóa vừa ngưng tụ thiên lôi, dùng thân dẫn lôi đánh chết hơn phân nửa trăm vạn hùng binh Đại Nguyên.





Ực!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK