Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh
Bọn họ vừa đi vào thì Sở Vô Sương vừa mới biến mất trong đám đông đã quay lại, nhìn thấy Triệu Bân và Huyễn Mộng đi vào thanh lâu thì đôi mắt xinh đẹp của cô ta liền bốc hỏa, không biết là do xấu hổ hay tức giận. Cô ta âm thầm đến đây chỉ vì muốn xem thử Cơ Ngân có ở đây hay không, nhân tiện cũng muốn nhìn thử thanh lâu có mê lực gì mà có thể khiến cho người nào đó lúc nào cũng muốn đến đây.





Nhìn thấy rồi thì mới biết nơi này không bình thường.





Nhìn thấy rồi cho nên cô ta cũng cảm thấy rất xấu hổ.



vietwriter.vn






Bên này Triệu Bân đã đi lên tầng cao nhất của thanh lâu.





Huyễn Mộng thực sự rất tận tâm, đã đứng bên ngoài cửa canh giữ.





Két!





Triệu Bân nhẹ nhàng mở cửa sổ, lấy kính viễn vọng ra.



vietwriter.vn






Ngày hôm nay hắn rất may mắn, hắn đã có thể nhìn thấy mẹ của mình.





Ngoại trừ mẹ của hắn thì trên tầng 9 vẫn còn có một người thứ hai, hắn có thể nhận ra được bóng dáng xinh đẹp yêu kiều đó, đó chính là Đào Tiên Tử, chắc là cô ta đã đến chỗ hoàng phi Vũ Linh mượn giấy thông hành, dù sao cũng là tỷ muội tốt một thời của nhau.





Bên ngoài lại có người đến, đó chính là Đao Vô Ngân, người đàn ông trung niên cụt một tay của Trấn Ma Ti hiện giờ đã không còn bị cụt một tay nữa, ông ta đã tu luyện Kỳ Lân quyết tái tạo lại được một cánh tay.





Huyễn Mộng gặp ông ta nhưng cũng không ngăn cản, Triệu Bân đã kể cho cô ta biết về chuyện này.





Đao Vô Ngân không nói gì, cũng không quấy rầy Triệu Bân, ông ta chỉ nhẹ nhàng đi vào bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn vọng sang tầng 7 của hình tháp, đôi tay đầy vết chai run rẩy không khác gì Triệu Bân.





Ngày vui ngắn chẳng tầy gang.





Sau nửa canh giờ thì Đào Tiên Tử đã rời đi.





Sau đó ngọn nến trên tầng 9 cũng vụt tắt.





Thật lâu sau thì Triệu Bân mới thu tay lại, khóe mắt ươn ướt.





Hắn cũng không quấy rầy Đao Vô Ngân, chỉ lặng lẽ rời đi.





"Cẩn thận Ân Minh".





Trước khi hắn ra khỏi cửa thì Đao Vô Ngân đột nhiên nói.





"Đa tạ".





Triệu Bân cười nói rồi xuyên tường rời đi, không cần Đao Vô Ngân nói thì hắn cũng sẽ cẩn thận Ân Minh, nếu hắn không dốc toàn lực thì chỉ sợ là đã bị Ngân Sơn lão quỷ giết chết rồi, chuyện này hắn nhất định sẽ tính sổ với Ân Minh, tốt nhất là đừng để cho hắn gặp lại ở ngoài.





Dưới ánh trăng, cả hai quay trở lại Thiên Tông.





Ngay cả vào ban đêm thì bên trong Thiên Tông vẫn hết sức náo nhiệt.





Có rất nhiều đệ tử từ bên ngoài trở về tông môn, bọn họ đều đang ở trong các đình nghỉ mát nói chuyện với nhau, hoặc đang tranh tài ở diễn võ đài, hoặc cùng nhau uống rượu trong các tiểu viện. Bọn họ đang nói với nhau về những câu chuyện trải nghiệm của mình, tất nhiên trong số đó cũng không thiếu những sự kiện náo nhiệt xảy ra bên ngoài, mà sự kiện gây náo động nhất chính là sự kiện bắt cóc tống tiền kia, chính vì chuyện này mà bọn họ mới bị triệu hồi về tông môn.





"Hả? Cơ Ngân".








20220401105208-tamlinh247.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK