Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không lâu sau, Nhan Như Ngọc tỉnh lại, đầu tiên cô ta xem xét quần áo của mình, có trời mới biết sau khi cô ta hôn mê, tên nhóc này có làm gì mình không, khi kiểm tra xong thì quần áo hoàn chỉnh, cơ thể cũng không có gì bất ổn.





“Ta... vẫn cần thể diện!”. Triệu Bân nói một câu sâu xa.





“Ngươi còn thể diện à?”. Trong đôi mắt đẹp của Nhan Như Ngọc bốc lên hai ngọn lửa: “Vì sao làm ta hôn mê?”





“Còn vì sao nữa, cởi đồ để ngắm chứ gì!”, Thương Khung vẫn không nhớ đòn.





Lời này vừa được thốt ra, Nhan Như Ngọc bùng nổ ngay tại chỗ, tát qua một cái: “Đồ lưu manh!”





“Ta không thấy gì hết!”, Triệu Bân tránh né, dáng vẻ chuẩn bị bỏ chạy.





“Đứng lại!”, Nhan Như Ngọc mang theo kiếm lẫn sát khí, truy đuổi đòi đánh suốt dọc đường. Thấy hay không cũng chẳng quan trọng, điều quan trọng là cô ta đang tức tối lắm, thù mới hận cũ, tính luôn một thể.





Hình ảnh này không quá hài hòa!





Nhưng cảnh này lại rất có ý tứ liếc mắt đưa tình.





Ừ... lãng mạn nha!





Còn về Thương Khung, chỉ một chữ thôi: Đau!





Vì một vố mà ông ta cố tình bồi thêm trước đó, cái mạng già này cũng sắp tàn rồi. Nhan Như Ngọc liều mạng đuổi theo Triệu Bân, còn Triệu Bân thì liều mạng trừng trị ông ta: Lão già sống dai, bị trấn áp cũng đáng lắm.





...





Biển sương mù.





Mấy trưởng lão Ma gia khoanh tay, đứng thẳng tắp.





Nói cho đúng hơn là ngồi thẳng tắp, ai nấy cụp mắt cúi đầu như tội phạm cải tạo, chủ yếu là ngoan ngoãn như mấy con cừu, ngoan ngoãn đến mức không thể ngoan hơn được nữa.





Đợi ba ngày ba đêm, không đợi được Triệu Bân, họ lại đợi được cả đám lão già.





Đúng vậy, đều là cao thủ Nhan gia, hơn nữa mấy người đó còn dẫn theo người. Dù là ba chọi một, bên kia vẫn dư vài người, nhát cáy một chút vẫn tốt hơn, tay chân co rúm vẫn an toàn hơn chút.





Cường giả Nhan gia cũng không đếm xỉa tới họ, tất cả đều chăm chú nhìn vào trong biển sương mù. Một ông già tóc bạc trắng trong đó còn hung hăng mắng hai trưởng lão kia của Nhan gia: Đầu úng nước hay gì mà dẫn thánh nữ tới đây hả?





Hai trưởng lão kia không dám hó hé.





Hết cách rồi, ai bảo ông lão tóc bạc trắng này có vai vế cao chứ? Người ở đây đều phải gọi ông ta là Nhị đại gia, Nhan gia có ba lão tổ, đây là một trong số đó, cùng thế hệ với ông nội của Nhan Như Ngọc.





Mắng hai người xong, ông lão tóc bạc mới nhìn mấy trưởng lão Ma gia: “Các ngươi là nhà nào?”





“Tán tu!”, Bát trưởng lão cười ha hả.





“Nha đầu nhà ta mà có mệnh hệ gì gì sẽ cho các ngươi biết mặt!”, ông lão tóc bạc lạnh lùng cảnh cáo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK