“Tan họp”.
Long Chiến phất tay rồi quay đầu bỏ đi.
Thân là hoàng đế, nửa đêm nửa hôm, phải chịu đựng cả một bụng lửa hừng hực, nhất là mấy lão già đó còn ép ông ta phải nhịn. Trước đây, bất kể ai cưới vợ bé thì cũng đều gửi thiệp mời cho ông ta, cũng không biết là vì tiền mừng hay là vì muốn chọc tức nữa, có gì đặc biệt à, cưới vợ bé cũng mời ta làm gì, bà nội nó!
“Lần sau mời tiếp”.
Mấy lão già tiền bối đều vuốt râu, hạ giọng nói.
Vì Long Chiến, bọn họ phải cưới thêm vài người, không mời ai hết, chỉ mời hoàng đế thôi, cho ngươi tức chết!
“Ta có cần phải ra thánh chỉ không?”, Long Chiến vừa đi vừa lẩm bẩm.
Thánh chỉ gì đây? Hiển nhiên là ban bố chế độ một vợ một chồng.
Ai dám cưới thêm thì lôi ra thiến.
Bên này, Triệu Bân đã quay về lều trướng.
Từ rất xa, hắn đã nhìn thấy một người đang lang thang trước lều trướng của mình.
Đấy là Long Phi, cô ta thấy hắn quay lại thì không kiềm được, hỏi ngay: “Phụ hoàng tìm ngươi làm gì hả?”
“Ăn no rỗi việc thôi”, Triệu Bân tùy tiện đáp.
Có điều, khi thấy mắt Long Phi bốc hỏa thì hắn lại sửa lại: “Điều tra hộ khẩu”.
Hắn nói như vậy ngược lại càng làm cho Long Phi tức giận hơn, dám chắc tên này đang nói tào lao với mình.
“Phần thưởng đã nói trước đó đâu?”
Triệu Bân bất mãn, đi thẳng vào trong lều trướng.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Long Phi cũng vào theo.
Sau đó, có một cánh tay thò vào trong, lôi ngược cô ta ra.
Đương nhiên đó là Long Chiến.
Trai đơn gái chiếc, nửa đêm nửa hôm vào đó làm gì?
Long Phi thè lưỡi, cô ta chỉ muốn nói chuyện thôi mà, đâu có làm gì đâu.
Long Chiến không quan tâm.
Nói chuyện cũng được, nhưng chỉ sợ nói chuyện ở trên giường thôi, nói một hồi thì thành tiểu tam luôn!
Theo lý mà nói, chuyện của hậu bối thì ông ta không nên can thiệp vào.
Nhưng Cơ Ngân là người đã có vợ, vậy lại là chuyện khác.