Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão đạo áo niệm giơ tay chỉ về phía xa.





Không cần lão ta nói thì Triệu Bân và lão già râu chữ bát cũng đã nhìn thấy.





Sương mù giăng kín những dãy núi, núp sau màn sương là một ngọn núi đồ sộ giống như một cô gái đang đeo mạng che mặt, toát lên vẻ thần bí đặc biệt, nếu ngửi kỹ thì còn có thể ngửi thấy mùi hương của phụ nữ.





Người từng nghe nói đến Thiên Âm Các đều biết chỗ này chưa từng nhận đệ tử nam, từ các chủ đến đệ tử, tất cả đều là phái nữ.





“Không biết có thể xin các chủ Thiên Âm Các ban cho ta một cô vợ được không nhỉ!”, lão già râu chữ bát nhúc nhích mũi hít lấy hít để. Suốt dọc đường xem hàng nóng đến đỏ mặt tía tai, giờ ngửi thấy mùi phụ nữ thì như trúng độc, không đứng núi này trông núi nọ thì đúng là khó.





“Ý tưởng hay đó!”. Lão đạo áo niệm liếc lão ta, ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám chạy đến Thiên Âm Các tìm vợ? Không sợ bị thiến à? Đừng thấy bên trong toàn là phụ nữ mà lầm, thật ra họ hung dữ lắm đấy.





“Chỗ tốt”.





Triệu Bân nhìn quanh bốn phía, đúng là không hổ cái tên Thiên Âm Các, mấy người này rất biết chọn địa điểm, trông địa mạch thế núi ở đây mà xem, phải nói là cực kỳ bá đạo, mượn dùng địa thế này bày trận thì uy lực ra sao cũng dễ đoán.





“Đi thôi”.





Lão đạo áo niệm dẫn đầu, men theo một con đường mòn để đi xuống.





Triệu Bân và lão già râu chữ bát theo sau, vừa đi vừa quan sát, nơi tăm tối này ẩn chứa rất nhiều cấm chế và trận pháp.





Có lẽ trước đây Lão đạo áo niệm thường xuyên đến nên trông có vẻ rất thạo đường đi nước bước. Lão ta dắt theo bọn họ, rẽ trái rồi quẹo phải, không hề chạm phải bất cứ cấm chế nào, an toàn đến trước cửa Thiên Âm Các.





“Này… Mở cửa đi?”





Lão đạo áo niệm chống hai tay lên hông, cao giọng hét.





Điều đáng xấu hổ là gào khản cổ cả buổi cũng không thấy ai trả lời, làm lão ta mất mặt ghê!





“Ngươi không được hoan nghênh thế à?”, lão già râu chữ bát xuýt xoa.





“Này… Mở cửa đi”.


Lão đạo áo niệm không từ bỏ, tiếp tục hét, mặt lão ta tối sầm, hiếm khi dắt người ngoài đến đây, có thế nào cũng phải nể mặt lão ta một chút chứ, đâu thể để lão đây mất mặt được.





Nhưng sau một lúc gọi cửa thì lão ta mất hết thể diện thật!





Không ai trả lời!





Không ai để ý đến lão ta!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK