Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Có giỏi thì mười năm tới ông cũng đừng đổ mưa!”





Mắng chửi suốt nửa tháng, người nào đó cuối cùng cũng chịu ngừng, mặt mũi sa sầm.





Cũng may ông trời không chấp nhặt với hắn, chứ nếu ông trời cũng muốn đối đầu với hắn, đừng nói là mười năm, cho dù cả trăm năm cũng không thấy mưa đâu, cho ngươi tức chết.





“Người của thời đại nào, bản tính ai cũng giống ngươi à?”, Thương Khung hỏi.





“Tiền bối, ông đang mắng ta đấy à?”, Triệu Bân khoanh chân ngồi xuống, lôi bảo liên đăng ra.





Thương Khung không nói gì, trượt xuống khỏi cổ tay của Triệu Bân. Chút tàn hồn nhỏ hơn cả sợi lông bò của ông ta quẩn quanh bảo liên đăng mà lượn tới lượn lui, nhảy nhót rất hăng, dường như biết đến thứ này.





“Thứ này, ngươi lấy từ đâu ra vậy?”, qua hồi lâu, Thương Khung mới hỏi.





“Nhặt được”.





Đừng hỏi làm gì, hỏi đến thì câu trả lời luôn là nhặt được.





Đây đã là mẫu câu hồi đáp điển hình của Triệu công tử.





Hắn cũng không nói dối, hắn thực sự nhặt được.





“Đây là di vật của tiên gia đấy”, tàn hồn của Thương Khung đảo tới đảo lui.





“Ta biết mà”, Triệu Bân ôm bảo liên đăng, hà hơi một cái, dùng ống tay áo lau chùi.





“Vận may của ngươi là do tổ tiên truyền lại phải không!”, Thương Khung không khỏi tặc lưỡi.





“Cái này thì ta không biết, tóm lại là ta nhặt được”.





Triệu Bân dùng tiên lực và thiên lôi bao phủ bảo liên đăng, định luyện hóa ấn ký trên đó.





Trước đó hắn chỉ có chân nguyên, không thể luyện hóa được, bây giờ đã có chín phần tiên lực, có lẽ có thể làm được.





Nhưng số trời đã định, hắn không làm được.





Người trần mắt thịt không nhìn ra.





Chứ Nguyệt Thần nhìn thấy rất rõ.





Di vật của tiên gia cũng được phân cấp bậc.





Ví dụ như bảo liên đăng này, nó không phải vật tầm thường nên ấn ký bên trên đâu thể muốn luyện hóa là luyện hóa được. Đừng nói tới chín phần tiên lực, dù có mười phần tiên lực cũng không luyện hóa nổi. Nếu tấn cấp tới cảnh giới Thiên Võ có lẽ còn làm được, chứ Địa Tạng thì ra chỗ khác mà chơi.





Dù sao thì hắn vẫn là một phàm nhân.





Tiên lực trong cơ thể hắn, chỉ khi nào hắn thành tiên mới sử dụng được uy lực thực sự.





Luyện hóa suốt ba ngày ròng rã, Triệu Bân mới chịu bỏ cuộc.





Hắn không tức giận, ngược lại, hai mắt hắn sáng ngời. Phàm là vật gì càng khó luyện hóa càng chứng minh nó là một báu vậy, thể nào cũng có ngày dùng được. Cất bảo liên đăng đi, hắn lôi đàn đá ra, dùng tiên lực và thiên lôi bao bọc lấy nó.





“Trên người ngươi không thiếu vật hiếm lạ nhỉ!”, Thương Khung cảm thán.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK