Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thanh niên thò tay ra qua tầng không, gỡ lấy một miếng thẻ bài bằng ngọc. Đây là nhiệm vụ bắt yêu thú, bất kể còn sống hay đã chết, chỉ cần bắt được yêu thú về là được, giao cho ông chủ là có thể nhận tiền.





Triệu Bân đảo mắt nhìn qua và trông thấy rất rõ ràng.





Trên miếng thẻ bài bằng ngọc có lời cảnh báo “chân tình”, nhiệm vụ này độ khó không thấp, phải là võ tu cảnh giới Tiên Nhân tầng chín mới được, không phải thấp hơn tầng chín thì không được nhận, nhưng nếu mất mạng thì ông chủ không chịu trách nhiệm đâu.





Thế nên, tự biết lượng sức mà làm.





Không có đủ kỹ năng thì đừng chọn việc quá khó.





Chàng thanh niên đi rồi, những người khác cũng tự chọn nhiệm vụ cho mình, kết thành từng nhóm mà rời đi.





Thấy không có ai nữa, Triệu Bân mới lấy ra một cái bao tải, thu hết thẻ bài từ trên xuống dưới: đa phần là nhiệm vụ cấp Tiên Nhân, trong số này cũng có vài cái là nhiệm vụ cấp Huyền Tiên, độ khó càng cao thì tiền thưởng càng nhiều. Hắn thoáng ước lượng, nếu hoàn thành hết những nhiệm vụ này, có thể kiếm được kha khá.





“Mẹ kiếp?”





Lão đạo Hoa Hoa bước tới, thấy Triệu Bân điên cuồng nhận thẻ bài mà không khỏi hô lên một tiếng.





Người đến chỗ lão ta nhận nhiệm vụ chỉ chọn từng tấm một, vị này thì hay rồi, cái gì cũng lấy hết, thẻ bài chất thành đống được nhét hết vào bao tải. Ý gì đây hả, chạy tới chỗ ta thu mua phế liệu à?





“Ta nhận hết những nhiệm vụ này”, Triệu Bân cười khà khà.





“Võ tu Tiên Nhân tầng một hèn kém mà nói năng khoác lác ghê, khẩu khí không nhỏ đâu”, lão đạo Hoa Hoa liếc xéo Triệu Bân, các hậu bối bây giờ toàn là nghé con không sợ hổ sao?





“Vãn bối biết chừng mực”.





“Nếu chết thảm ở bên ngoài thì đừng trách lão phu không nhắc nhở ngươi”.





“Đã hiểu!”, Triệu Bân thu gọn bao tải, đưa cho ông chủ tiền mua bộ đồ nghề vẽ bùa.





Tiện thể, hắn cũng hỏi thêm một câu: “Ở chỗ tiền bối… có bán đèn Trường Minh không?”





“Không có”.





“Có biết nơi đâu có không?”, Triệu Bân vội vàng hỏi.





“Không biết!”, lão đạo Hoa Hoa nhấp một hớp rượu, thong dong quay người rời đi.


Triệu Bân vội vã đi theo, tiện tay lấy ra một cuộn tranh, nói cho đúng hơn là một bộ tranh vẽ “hàng nóng”, thấy xung quanh không có ai mới lén lút trải ra một nửa: “Tiền bối có nhận thứ này không?”





Lão đạo Hoa Hao đảo mắt nhìn qua rồi liếc Triệu Bân: “Có thế này thôi?”





“Không đủ thì ta vẫn còn”, Triệu Bân cười ha hả, cứ đổi ra tiền là được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK