Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng đàn của hắn cũng đã ngừng lại. Triệu Bân cất đàn đá, tiện tay xách kiếm Long Uyên lên.





Vong Thế khúc rất bá đạo, có tác dụng khi đối phó với ác linh bình thường, nhưng với ác linh mạnh thì lại không quá rõ, cũng không thể nói là nó vô dụng, chẳng qua số lượng ác linh này đông quá, nếu chỉ đánh đàn thì sẽ không ngăn nổi.





Grào!





Tốc độ của ác linh cực nhanh, kẻ nào đi đứng trơn tru đã đánh tới gần đó.





Đó là một con rồng đen nhánh, đúng là ác linh, chẳng qua khi hình rồng lộ ra thì bao phủ sức mạnh ác niệm, mắt rồng to lớn còn phun ra được lửa cháy, thỉnh thoảng có cả tia sét lóe sáng.





Uỳnh!





Triệu Bân xách kiếm lao tới, chém đứt đầu con rồng khổng lồ.





Không đợi hắn đứng vững, một quái vật hình người từ cách đó không xa lao tới. Nó có ba đầu sáu tay, bộ dạng rất quái dị và hung dữ, sức chiến đấu cũng hung hãn, có thể dùng ác niệm tập hợp hải dương cắn nuốt Triệu Bân, ẩn chứa sức mạnh quỷ dị, sau khi tiến vào thể phách còn có hiệu quả phong ấn.





“Phong ấn ta?”





Triệu Bân hét lên đầy đanh thép, lao ra như một con giao long.





Đập vào mặt hắn là một con rết đen thui vô cùng to lớn, cũng là một ác linh đáng sợ. Nó há cái miệng to như chậu máu nuốt chửng lấy Triệu Bân, trong bụng nó cũng có sức mạnh ác niệm cuồn cuộn.





Mở ra!





Triệu Bân cường thế và bá đạo, vung kiếm chém ra một khe hở.





Ác linh rết đen lập tức hộc máu, bị nhát kiếm của hắn chém thành hai nửa, đến cả quái vật hình người cũng bị nổ tung thành tro bụi, một số ác linh đến sau không may mắn lắm, gặp ngay phải Thiên Tráo Hộ Thể.





Phụt! Phụt!





Lại có vết máu bắn ra tung tóe, ác linh đổ rạp như ngả rạ.





Thế nhưng số lượng ác linh vẫn nhiều không đếm xuể, có bao nhiêu con ngã xuống thì có bấy nhiêu con lao ra từ trong bóng tối, dường như không thể nào giết hết được, đã vậy bọn chúng không biết sợ, cứ như đội quân cảm tử liên tục nhào về phía trước.





“Cứ từ từ hưởng thụ đi!”





Ác vương mỉm cười bỡn cợt, ông ta lại khoanh chân nhắm mắt, ngăn chặn mọi âm thanh trong không gian ác linh. Chỉ cần đối phương không gảy đàn thì không có gì đáng ngại, bao nhiêu ác linh như thế, hắn còn rảnh tay gảy đàn nữa sao?





Ừm… không ai quấy rầy, đúng là tâm trạng thong dong.


Thế nhưng, tâm tình của ông ta chẳng duy trì được bao lâu đã nghe thấy tiếng đàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK