Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thành Thanh Phong, trước đây ta suýt nữa không thoát ra được".

"Ở trong khu rừng hoang này ta đã gặp U Lan".

"Trấn nhỏ phía trước..."

Chẳng biết Triệu Bân đã thao thao bất tuyệt từ lúc nào, hắn tựa như đã trở thành một người hướng dẫn du lịch, vừa đi vừa nói, mỗi lần đi ngang qua nơi quen thuộc đều sẽ giới thiệu cho Nguyệt Thần biết.

Nguyệt Thần không đáp, cả người gượng gạo.

Triệu Bân cười khan một tiếng, cũng không vì bị phớt lờ mà mắc cỡ, vẫn tĩnh tâm ngồi yên.

"Ngừng lại".

Hắn không còn nói lời nào, nhưng Nguyệt Thần lại đột nhiên nói.

"Có bảo bối?"

Ánh mắt của Triệu Bân sáng lên, mỗi lần Nguyệt Thần nói ngừng lại, thì nhất định sẽ có cơ duyên tốt.

"Quay lại".

"Đi đâu?"

"Ngọn núi hoang vừa đi qua, có một cái giếng cạn".

"Được!"

Triệu Bân đứng lên, tâm ý tương thông với Đại Bằng, khiến cho nó quay đầu trở lại, cái giếng cạn mà Nguyệt Thần vừa nói Triệu Bân cũng biết, đêm đó hắn cùng U Lan trong lúc né tránh cường giả đuổi giết đã trượt chân rơi vào cái giếng đó, nghe ý tứ của Nguyệt Thần, xem ra bên trong giếng cạn còn có càn khôn.

Dưới ánh trăng, hắn từ trên trời đáp xuống.

Quay lại chốn xưa, trong lòng hắn cũng dâng lên cảm xúc khó tả, hôm ấy hắn suýt nữa thì bỏ mạng ở đây.

“Đi xuống”, Nguyệt Thần nhàn nhạt nói.

Không cần cô ta nói thì Triệu Bân cũng đã nhảy vào, nương theo vách đá xuống giếng.

Ở dưới đáy giếng, hắn dùng minh châu thắp sáng đường đi.

“Không có gì đặc biệt!”, Triệu Bân nhìn quanh, nhưng không thấy gì kỳ lạ cả.

“Ta có nói là ở đáy giếng sao?”, Nguyệt Thần liếc mắt nhìn hắn.

“Sao cô không nói sớm?”, Triệu Bân ngậm minh châu trong miệng, lại leo lên.

Khi còn cách đáy giếng hai ba mươi trượng, Nguyệt Thần liền ngăn hắn lại.

"Đối diện, bổ ra".

Keng!

Triệu Bân không cần suy nghĩ thì đã di chuyển kiếm Long Uyên chém về phía bên kia.

Keng!

Tiếng va chạm của kim loại nghe chói tai như thể nó đã chém vào một tấm sắt.

Hự!

Triệu Bân kêu lên đau đớn, hắn dùng hồn ngự kiếm, bị chấn lui đến mức choáng váng.

"Ta thấy dùng bùa nổ thì tốt hơn".

Triệu Bân lẩm bẩm, sau đó dán cả chục lá bùa nổ lên bức tường đá đối diện.

Nổ!

Trước khi Triệu Bân kịp né tránh, thì hắn đã nghe thấy Nguyệt Thần hô lên một tiếng.

Ầm! Ầm! Ầm!

Tiếng nổ của bùa nổ rất bạo ngược, giếng cạn sụp đổ ngay tại chỗ.

Triệu Bân lúng túng.

Bùa nổ này rất có uy lực, hắn vốn muốn né xa ra một chút thì mới niệm chú khai nổ, không ngờ Nguyệt Thần cũng có thể làm điều đó, một chữ "nổ" của cô ta phát ra ngay lúc hắn còn đứng rất gần đám bùa nổ, hắn bị nổ ngã xuống, đến khi bò dậy được thì cả người đều đã đen thui.

Cũng đúng, Nguyệt Thần đang ở trong ý thức của hắn.

Nguyệt Thần hoàn toàn có thể thay hắn kích hoạt bùa nổ.

Chỉ có điều, cô ta đã làm cho chân nguyên của hắn tiêu hao không ít.

"Tú Nhi, ta đang muốn chửi thề, không biết có nên phun ra hay không?", Triệu Bân ho ra máu, gương mặt vốn nên tái nhợt thì lại tối sầm, cô hay lắm, còn dám chơi ta một vố? Suýt nữa thì nổ chết ta rồi có biết hay không?

"Vào thôi".

Nguyệt Thần không trả lời hắn, chỉ nói ra một từ.

Đã nói từ trước rồi, đồ nhi là để cho sư phụ đây gài bẫy mà.

Nói thế nào nhỉ, thôi thì cứ xem như bị nổ cũng là một loại tu hành đi.

Triệu Bân không nói gì, sắc mặt tối sầm lại, trong lòng bắt đầu ấp ủ một tâm nguyện: Ta phải tu luyện, ta phải khổ luyện, nhất định ta phải trở thành tiên, nhất định ta phải được phong thần, sau đó ném cái bà Tú Nhi này vào trong đống bùa nổ để tu hành cho tốt!

Ông!

Trong lúc hắn đang mắng thầm, có một âm thanh ông ông phát ra trong giếng cạn.

Sau đó, có một luồng ánh sáng bắn lên.

Cũng không đúng, nó là cả một nguồn sáng lớn tỏa ánh vàng rực rỡ, mạnh mẽ bắn lên trời.

"Thật đúng là bảo bối".

Triệu Bân ngừng mắng, quên đi đau đớn, lại leo lên lần thứ hai. Vừa leo lên hắn vừa nhìn theo ánh sáng vàng, gây nên động tĩnh lớn như vậy thì hẳn phải là bảo vật có một không hai trong thiên hạ, được Nguyệt Thần coi trọng thì chắc chắn không tầm thường.

Bị nổ cũng đáng giá.

Triệu Bân leo rất hăng hái, trong nháy mắt đã leo lên mấy chục trượng cao, sau đó liền nhìn thấy một cái động phủ, nguồn sáng kia xuất phát từ nơi này, giờ phút này hắn còn có thể thấy được ánh vàng óng ánh bên trong, không biết là có cất giấu bảo bối gì.

Không suy nghĩ nhiều, hắn liền xông vào trong.

Động phủ này có chu vi khoảng năm mươi trượng, bên trong có bàn đá ghế đá, trên bàn còn có đặt một ngọn đèn cổ, không có tim đèn vẫn tỏa ra ánh sáng huyễn hoặc.

"Chỗ này đã từng có người sống".

Triệu Bân thầm nghĩ, chống nạnh nhìn bốn phía, vẻ mặt kỳ quái.

Người từng ở đây chắc chắn phải là cao nhân! Ở nơi không ai biết tạc được một các động phủ như thế này, hơn nữa còn cất giấu huyền cơ, hắn đã tới đây hai lần mà cũng không thể phát hiện ra.

Sau khi nhìn quanh, hắn lại chăm chú quan sát trên tường đá.

Có hoa văn được khắc trên đó, là những ký tự cổ xưa mà hắn không biết.

“Tú Nhi, trên đó nói gì vậy?”, Triệu Bân hỏi.

"Tâm đắc cảm ngộ".

Nguyệt Thần lãnh đạm nói, cũng lười xem qua.

Cô ta là thần, tất nhiên sẽ không coi trọng nó.

Nhưng Triệu Bân thì khác, đôi mắt của hắn sáng ngời, đứng trước bức tường đá chợt cảm nhận được khí tức cổ xưa, còn phảng phất cảm giác tang thương, ẩn ý vô ngần, đây chính là cảm ngộ của một vị lão tiền bối.

“Ngọn đèn đá kia, mang đi đi”, Nguyệt Thần ngáp một cái nói.

Triệu Bân xoa xoa tay, đi tới chỗ bàn đá.

Bên trong động phủ, ngoài bàn đá ghế đá còn có ngọn đèn đá này.

"Đây là bảo bối gì?"

"Đây là đèn Trường Minh, lấy máu nhỏ vào, có thể chiêu hồn người chết".

"Chiêu hồn? Có thể khiến cho người chết sống lại sao?"

"Còn phải xem người chết là ai, và đã chết trong bao lâu", Nguyệt Thần lười biếng nói: "Nếu dùng đèn này chiêu hồn tiên nhân, tám phần có thể khiến cho người đó sống lại, dùng đèn chiêu hồn người phàm thì cơ hội chỉ có một phần, còn liên quan đến nghiệp chướng và rất nhiều loại nhân quả không xác định".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK