Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi thay đổi nhân dạng của mình, hắn lấy thanh kiếm đen nhỏ dung luyện vào trong kiếm Long Uyên.







Sau đó, hắn lại tiếp tục trị thương.







Lúc trước hắn không biết quý trọng, linh dịch tiên lộ sớm đã tiêu hao hết, không còn thần thông tái sinh xương cốt, nội thương của hắn càng ngày càng nặng, qua ba đến năm ngày cũng chưa chắc có thể hồi phục lại được như cũ.







Hắn cảm thấy hai mi mắt nặng nề, liền chìm vào giấc ngủ sâu.







Lần này hắn ngủ rất lâu.







Sáng sớm, dòng người đi lại tấp nập trên phố, mấy người Thanh Dao cũng ở trong dòng người, cô ấy vẫn chưa chết tâm, trước khi rời thành còn nhìn trái nhìn phải, khiến cho ba đại lão đi bên cạnh đều phải nhíu mày.







Chỉ có quỷ mới biết cô ấy đang tìm thứ gì, mà cho tới khi ra khỏi thành cổ Cửu Dương thì cô ấy cũng không tìm được.







“Đi rồi sao?”, Thanh Dao lẩm bẩm trong lúc đã đi càng lúc càng xa.







Cho dù lúc này Triệu Bân có đứng ở trước mặt của cô ấy thì cô ấy cũng không nhận ra.







Hự!







Triệu Bân tuy đang ngủ say, nhưng tình trạng của hắn cũng không tốt.







Hắn gặp ác mộng, trán đẫm mồ hôi, hai lông mày nhíu lại đau đớn, còn thống khổ kêu rên, giống như đã bị nhốt ở trong mộng, không thể tỉnh dậy, mãi mãi chìm trong cõi mơ hồ.







Trong bóng tối, hắn dường như nhìn thấy một cánh cổng, một cánh cổng khổng lồ trôi trên bầu trời, nhưng xa xôi cách trở.







Trong bóng tối, hắn dường như cũng nhìn thấy một tia sáng, chính xác mà nói thì đó là một bóng dáng huyễn hoặc, mang sắc thái tươi trẻ vĩnh hằng, giẫm lên hư không vô biên, bay về phía cánh cổng khổng lồ cao vút trên bầu trời kia.







"Nếu ta chết, thì ngươi tới".







Trong bóng tối, hắn lại nghe vọng ra thanh âm trầm trầm cổ quái, giống như mang theo kỳ vọng vượt qua không gian thời gian, lại cũng giống như một lời nguyền, sẽ kéo dài mãi bên tai của hắn, không hề tiêu tan.







Ah!







Hắn đột ngột gầm lên, rồi ngồi bật dậy thở hổn hển.







"Người đàn ông đó là ai?"







Triệu Bân vừa tự lẩm bẩm vừa day trán.







Trong chớp mắt, hắn không thể phân biệt được đâu là thực và đâu là ảo, hắn luôn cảm thấy mình dường như vẫn đang còn ở trong một giấc mơ.







Thật lâu sau, hắn mới có thể khôi phục thanh tỉnh.







"Người đàn ông đó là ai?"







Vẫn là câu hỏi này, không biết ai đã nói với hắn lời đó.







"Mở cửa, mở cửa".







Trong lúc hắn đang lẩm bẩm, thì đã có tiếng đập cửa ồn ào bên ngoài cộng thêm tiếng quát lớn.





Không đợi hắn mở cửa thì cửa phòng đã bị người đá văng, một đám lính cầm kiếm xông vào, trông hết sức hung hăng. Sau khi liếc nhìn Triệu Bân, bọn chúng lại nhìn lướt qua căn phòng rồi đưa ra trước mặt Triệu Bân bức chân dung của một cô gái, trên trán của cô gái còn có khắc chữ "thù" vô cùng chướng mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK