Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đừng nói là quản gia của thành chủ, đến cả Dương Hùng nhìn phải cũng không khỏi giật giật khóe miệng, mọi chuyện biến thành một đống hỗn độn rồi.

Nhưng trong mắt lão ta, đám nhãi con này, đám già đầu này, không phải đến tham gia đấu giá, cũng không đến để cầu hôn, mà là tranh nhau chạy tới đây đánh lộn.

Một hồi náo động kéo dài tới khi tối trời mới chấm dứt.

Nhìn từng tốp người đó, bất kể già trẻ lớn bé, không có người chật vật nhất, chỉ có người chật vật hơn. Những kẻ chân què chân thọt rất nhiều, những kẻ chửi đổng xả giận cũng không ít. Nếu không có người ngăn cản, chắc vẫn có thể lao vào nhau thêm.

Kịch hay tàn rồi, khách xem kịch cũng tản đi rồi, ào ào kéo vào trong thành, những lời cảm thán, những tiếng chặc lưỡi rôm rả, trông có vẻ như chưa tận hứng lắm.

Đợi khi vào thành thì ai cũng ngoan ngoãn cả.

Họ biết rõ quy tắc rằng nếu dám đánh lộn quần ẩu trong thành sẽ được chủ thành mời đi uống trà.

Vẫn là câu nói đó thôi, muốn đánh thì ra ngoài mà đánh.

Thành Vong Cổ về đêm vẫn rất phồn hoa, đèn lồng to đùng treo cao, cái nào cái nấy rực rỡ như hoa.

Bởi vì có người ngoài đến nên đêm nay quán xá vẫn chưa đóng cửa, nhất là tửu lâu và quán trà, mà cửa hàng binh khí của Triệu gia cũng là một trong số đó. Người xem kịch hay xong rồi dạo chơi cũng không ít, tiện thể mua vài món binh khí vừa ý.

“Ối chao, tay của ngươi đâu?”

Ở vườn sau của cửa hàng binh khí nhanh chóng vang lên, đó chính là tiếng hét của Ngưu Oanh. Mới ra ngoài mấy hôm thôi, sao lại thiếu mất một cánh tay rồi?

Ánh mắt của nhóm hám tài cũng lóe sáng, người ta có đủ hai cánh tay, ngươi lại thiếu mất một bên, ảnh hưởng tới mỹ quan lắm đấy?

“Không sao”.

Triệu Bân mỉm cười, cũng không giải thích gì, đợi đến cảnh giới Chân Linh tầng năm thì nó sẽ mọc ra thôi.

Vừa dứt lời, có khách tới cửa hàng binh khí.


Hóa ra là một cô gái, nhưng Triệu Bân vừa liếc thấy đã co giò định chạy.

Không sai, đây chính là cô gái mặc đồ đỏ tên là Xích Yên, người quen của lão mập, cũng là người quen với Chu Cát Huyền Đạo. Luận về bối phận thì cả hai đều là sư thúc của cô ta.

Cô ta đến thì thằng nhóc tóc tím cũng đến, vẫn đỡ lưng, vẫn bầm tím mặt mày, trông có vẻ như từ khi cải lão hoàn đồng chưa từng yên ổn qua ngày nào, dăm bữa nửa tháng lại ăn đòn một trận.

“Chậc chậc chậc…”

Liếc thấy Chư Cát Huyền Đạo, thần thái của hai người cực kỳ đặc sắc, sao lại giảm cấp nữa rồi, sao còn bị treo lên cây vậy? Còn nữa, cái tất thối trong miệng ông ta chắc phải cả tháng rồi chưa giặt nhỉ!

Ta nhét vào đó đấy.

Tuy lão mập không nói năng gì, nhưng thái độ nghênh ngang như không coi ai ra gì đã trần thuật mọi thứ.

Nhìn ra được rồi.

Xích Yên và thằng nhóc tóc tím tỏ ra thấu hiểu sâu sắc, ở chỗ này ngoài lão ta ra thì còn ai có lá gan ấy.

Chư Cát Huyền Đạo cuối cùng cũng được thả xuống, không rảnh chửi thề vì đang bận chống tay vào cây nôn trối chết.

“Phen này náo nhiệt ghê ha”.

Triệu Bân ho khan, tất cả những người hắn quen được trong chuyến ra ngoài lần này về cơ bản đều tề tựu ở nhà hắn, ai nấy cực kỳ tự giác thì không đi cửa chính, toàn bật tường vào nhà.

“Thiếu gia, Triệu gia phong tỏa rồi”.

Lão Tôn thì thầm nói.

“Phong tỏa gia tộc?”, Triệu Bân nhíu mày: “Đang yên đang lành, tại sao phải phong tỏa”.

“Không biết nữa!”, lão Tôn nói: “Nghe nói đây là mệnh lệnh của gia chủ trước khi bế quan, trong thời gian đấu giá của thành Vong Cổ, toàn bộ gia tộc Triệu gia phong tỏa”.

Triệu Bân không nói gì, cũng không hề hoài nghi. Đây là tác phong của cha hắn, gặp phải phiên đấu giá của thành Vong Cổ sẽ nhiều chuyện thị phi. Những ngày này Triệu gia đang “nổi trội” quá mức, phong tỏa gia tộc sẽ bớt được chuyện rắc rối.

“Nào nào nào, ăn cơm thôi!”

Lỗ Mãng hô ầm lên, ôm vò rượu tới.

Bữa tối đêm nay quả thực không ít người, đám thị vệ một bàn, nhóm Triệu Bân một bàn, chỉ thiếu một người là Chư Cát Huyền Đạo, đang bận nôn kia kìa.

“Ai cũng bảo Triệu thiếu gia bị đứt mạch phế thể, bây giờ được gặp mới biết đám người kia mù hết cả rồi!”

Thằng nhóc tóc tím nhếch miệng chặc lưỡi, từ khi Triệu Bân ngồi xuống, nó đã quan sát không biết bao nhiêu lần. Gân cốt cực ổn, thiên phú dị bẩm, ngoài việc thiếu mất một cánh tay thì hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn kỳ tài có một không hai.

“Cái túi này mua từ chỗ ta hả”.

Thằng nhóc tóc tím sờ cằm vì đã liếc thấy túi càn khôn của Triệu Bân, nhìn một lúc lâu. Khi bán cho Triệu Bân, nó chỉ là một thứ bỏ đi, tại sao tới chỗ Triệu Bân lại thay đổi hoàn toàn vậy?

“Nào, ăn cái này đi”.

Triệu Bân khá hiểu chuyện, gắp thức ăn cho Liễu Tâm Như rồi chuyển cái túi càn khôn đi chỗ khác, nếu không để ý mà bị thằng nhóc tóc tím cướp mất thì đúng là lỗ to.

“Sao cứ như đề phòng cướp giật vậy”.

Thằng nhóc tóc tím bĩu môi, nhìn về phía Liễu Tâm Như. Hiển nhiên cô gái mù mắt này có huyết mạch đặc biệt, vì nó cũng có, nên nó loáng thoáng cảm nhận được. Cô gái này và tên mập đen thui giống hệt nhau, huyết mạch chưa thức tỉnh. Tên mập vì huyết mạch mà toàn thân đen thui, còn người này thì chắc hẳn vì huyết mạch mà mù mắt.

Thế này thì ly kỳ quá nhỉ, Liễu Thương Không đúng là một nhân tài, cả hai cô con gái đều mang huyết mạch đặc biệt.

Triệu Bân cũng từng ngạc nhiên về điều này, huyết thống của Liễu gia đúng là khác biệt. Nực cười ở chỗ đến tận khi Liễu Tâm Như bị đẩy lên kiệu hoa, Liễu gia vẫn không biết Liễu Tâm Như có huyết mạch đặc biệt. Nếu họ biết, chắc chắn sẽ không để nàng gả tới Triệu gia. Cũng bởi vì lúc đó huyết mạch của Liễu Như Nguyệt chưa thức tỉnh, nếu không, hai người sẽ phát giác ra.

Còn về Liễu Thương Không ở thời điểm hiện tại có biết không thì phải hỏi Liễu Như Nguyệt rồi. Không phải loại huyết mạch đặc biệt nào cũng có cảm ứng, ví dụ như thể Thiên Linh sở hữu huyết mạch cực kỳ bá đạo, nhưng không có thiên phú về phương diện này, luận về cảm ứng thì vẫn kém hơn Ngưu Oanh và thằng nhóc tóc tím.

“Ta và ngươi”.

Xích Yên cũng giống như thằng nhóc tóc tím, nghiên cứu Triệu Bân rất kỹ càng, càng nhìn càng thấy quen.

“Gặp lần đầu”.

Triệu Bân cười gượng, hắn không thể thừa nhận được, nếu không, với tính cách của cô ta, không lật tung bàn ăn lên mới là lạ.

“Đừng chọc vào nó, hậu thuẫn của nó vững lắm”, lão mập dùng bí thuật để truyền lời cho Xích Yên và nhóc tóc tím.

“Vững đến mức nào”.

Hai người đồng loạt nhìn về phía lão mập.

“Luận về bối phận thì hai đứa phải gọi nó là sư tổ!”, lão mập không nói gì, đối với ông ta thì cách so sánh này đã đủ hình tượng rồi.

Hai người đồng loạt liếc mắt, quan sát Triệu Bân từ trên xuống dưới, ánh mắt đã khác đi nhiều rồi.

Chấn động, quá chấn động luôn.

Mẹ kiếp, từ đâu lòi ra một sư tổ.
Triệu Bân cảm thấy thiếu tự nhiên.
Nếu chém quá đà thì năm hết tết đến còn phải phát lì xì cho tiểu bối!
“Yo, ăn cơm đó hả?”
Bầu không khí im lặng ở đó bị phá vỡ bởi một tiếng cười.
Lại có khách đến.
Người này chính là lão Vong Cổ. Cửa hàng binh khí đóng cửa rồi, lão ta trèo tường đi vào, mặt mũi tươi như hoa, chủ yếu vì mấy người có mặt ở đây không ai tầm thường. Khỏi nhắc tới Chư Cát Huyền Đạo và lão mập, chỉ tính riêng mình Triệu Bân đã đủ danh tiếng rồi.
“Ngồi xuống uống chút nhé?”
“Không đâu, lão già này chỉ đến đưa thiệp mời thôi”, lão Vong Cổ mỉm cười, lấy ra một tấm thiệp mời đưa cho Triệu Bân: “Ngày mai thành chủ thiết yến tại Vọng Nguyệt Lâu để khoản đãi khách khứa từ các gia tộc lớn, không có lão bối đâu, toàn là con em trẻ tuổi thôi. Lần này Liễu Như Nguyệt sẽ đại diện thành chủ tham gia, phàm là gia tộc lớn ở thành Vong Cổ sẽ cử ra một người tới dự tiệc, chỉ giới hạn trong lớp người trẻ thôi”.
“Làm phiền tiền bối rồi!”



Triệu Bân mỉm cười nhận thiệp mời, khỏi cần nói, thành chủ muốn để hắn đại diện cho Triệu gia.

Còn về phía Liễu Như Nguyệt, đại diện cho thành chủ cũng chính là đại diện cho thành Vong Cổ, cô ta quả thực có đủ tư cách. Đáng lý ra, việc này nên để thiếu thành chủ thành Vong Cổ tiến hành, thế nhưng Dương Hùng cả đời không thành gia lập thất, không có con cái, đành phải chọn một người từ trong nhóm thanh niên thành Vong Cổ. Liễu Như Nguyệt rất phù hợp, bản thân vừa là thể Thiên Linh, vừa là đệ tử Thiên Tông, cô ta không đi thì ai đi.
1631185740835.png

“Cáo từ”.

Lão Vong Cổ đi rồi, trèo tường vào nên cũng phải trèo tường ra, trước lúc đi vẫn không quên liếc mắt nhìn Chư Cát Huyền Đạo. Uống quá chén rồi hả? Sao lại nôn dữ dội thế kia?

“Toàn là con cháu gia tộc lớn, chậc chậc”.

“Hôm nay vừa mới đấm nhau tóe khói, ngày mai đã phải tề tựu trong một tửu lâu, định đấm nhau tiếp à?”

“Trong thành mà, không ai dám làm xằng làm bậy gì đâu”.

Người trên bàn ăn mồm năm miệng mười.


“Có mỗi một tấm hả!”, tên mập đen thui bĩu môi: “Thành chủ gì mà keo kiệt thế!”

“Muốn đi à?”

“Không mất tiền mà, không ăn thì uổng!”

“Đây, tặng ngươi luôn”.

Triệu Bân nói rồi nhét thiệp mời cho tên mập. Hắn vốn không định đi, cũng lười góp vui cho chốn ấy.

“Thế này... thì ngượng lắm”.

Ngưu Oanh cười hề hề, đương nhiên không khách sáo. Hắn ta đã nghĩ cả rồi, sau khi vào thì tìm chỗ nào không người, ăn xong cuốn gói.

“Ta cũng đi”.

Nhóc ham tiền đột nhiên buột miệng nói.


“Ngươi thì khỏi đi”.

Lão mập vân vê chòm râu, nhóc con này đến đây để tị nạn, không thích hợp xuất đầu lộ diện.

“Hết vui”.

Bạch Nhật Mộng phồng má, lại vùi đầu ăn cơm.

Sau bữa cơm, Triệu Bân tự khóa mình trong phòng.

Đợi khi Liễu Tâm Như ngủ rồi, hắn mới rút chân nguyên ra, lặng lẽ bồi bổ thể phách cho vợ mình.

Đêm khuya thanh vắng.

Cô nhóc lén lút xuống giường, lần mò trong bóng tối cho tới khi sờ thấy Triệu Bân.

Tiếc rằng nàng chỉ là một người mù, chỉ có thể nhẹ nhàng sờ từng đường nét gương mặt của hắn trong bóng tối.

Triệu Bân vẫn còn thức, nhưng không lên tiếng.

Có lẽ đây là một loại ăn ý giữa hai vợ chồng, hắn bồi bổ thể phách cho Liễu Tâm Như, cô nhóc kia còn thức. Liễu Tâm Như sờ lên gương mặt hắn, hắn cũng thức, nhưng không phá vỡ chút dịu dàng trong im lặng này.

“Hai vợ chồng này thú vị thật”.

Lão mập chặc lưỡi, ngồi ngay ở chỗ lan can đối diện, chắp tay trước ngực, đôi mắt đảo liên tục, không ngừng nhìn xuyên qua tường. Hóa ra lão ta còn biết nhìn xuyên thấu? Nửa đêm nửa hôm không chịu ngủ, cứ thích xem cảnh tình tứ.

“Ta bấm đốt tính thử, thận của hắn không ổn đâu”.

Thằng nhóc tóc tím cũng ở đó, đợi đến quá nửa đêm mà chẳng đợi được thứ gì, chỉ nhìn hai vợ chồng kia ngọt ngào tình cảm thôi cũng thấy củi khô lửa bốc rồi, thế mà Triệu Bân không có tí dự định nào? Thật là thiếu khoa học!

Đêm dần khuya hơn, người thiếu liêm sỉ đến mấy cũng không thức nổi nữa.

Két!

Triệu Bân ra khỏi phòng.

Trong vườn im lặng như tờ, hắn thi triển thuật thông linh, triệu hồi Đại Bằng cánh vàng.

Cạc cạc!

Đại Bằng vỗ đôi cánh rất vui vẻ.

Suỵt!

Triệu Bân giơ tay ra hiệu rồi nhảy lên trên.

Đại Bằng giương cánh, chở theo Triệu Bân ra khỏi tiểu viện, chạy thẳng tới Triệu gia. Hắn muốn xem thử xem sao.

Triệu gia về đêm cực kỳ yên tĩnh, quả thực đã phong tỏa gia tộc rồi, ngoài đám thị vệ đi tuần tra thì không thấy bóng một người nào nữa. Đây là lần đầu tiên hắn quay về từ sau khi ra khỏi Triệu gia, nhưng không xuống dưới mà chỉ nhìn xuống từ trên cao. Cha hắn chắc hẳn vẫn chưa xuất quan, cửa phòng vẫn còn khóa chặt.

Dạo xong một vòng, hắn mới quay về cửa hàng binh khí.

Sáng sớm, ánh nắng ấm áp rót xuống.

Một ngày mới, thành Vong Cổ lại phồn hoa như trước, trên đường có thêm nhiều công tử hào hoa, về cơ bản ai cũng cầm theo chiết phiến, ngọc thụ lâm phong, cũng có rất nhiều yểu điệu thục nữ, dáng dấp nhẹ nhàng, xinh đẹp như hoa. Có cả con em của các gia tộc lớn, cũng có người từ các gia tộc ở thành Vong Cổ, cùng nhau hướng về Vọng Nguyệt Lâu. Thành chủ thiết yến, thể Thiên Linh thay mặt thành chủ dự tiệc, nhất định phải nể mặt.

Hôm nay Vọng Nguyệt Lâu cũng cực kỳ trang trọng, từ đằng xa đã thấy lụa đỏ với thảm đỏ, ai không biết còn tưởng nhà nào cưới vợ đấy?

“Ta cũng muốn vào trong”.

“Ngươi thì khỏi đi, người nào có tư cách tham dự mà không phải thiếu chủ hay minh châu trong lòng gia tộc? Đấy không phải chỗ mà chúng ta tham gia vào được đâu”.

“Số mệnh mà, tất cả là tại số mệnh”.

Trên đường có nhiều người cảm thán, cũng chỉ nhìn được vậy thôi. Không có hậu thuẫn thì thực sự không vào nổi, dù có hậu thuẫn mà không có thiệp mời từ thành chủ thì cũng đành bỏ.

“Ta phải ăn nhiều nhiều chút”.

Tên mập cũng đã xuất phát, còn thay hẳn một bộ đồ mới vì sự kiện này, thế nhưng, vì vấn đề màu da, bất kể hắn ta thay thế nào, bất kể đi tới đâu, hắn ta cũng là kẻ nổi trội.

Triệu Bân không đi, sau bữa cơm, hắn ngồi sau quầy. Chưởng quỹ mà, vẫn phải qua loa có lệ chứ.

Người trong thành không ít, có người đi dự tiệc thì cũng có người đi dạo chơi, thế nên người tới mua binh khí không ít.

“Sao lại biến thành một tay rồi?”



“U Lan?”

Triệu Bân thu hồi tầm mắt rất tự nhiên. Chắc chắn là U Lan, dù đã giả trang cũng không giấu nổi đôi mắt xinh đẹp kia. Đối với đôi mắt này, ký ức của hắn khá sâu sắc, không ngờ rằng sẽ gặp U Lan ở đây. Sát khí vừa nãy là thế nào nhỉ, dường như hai người không thù không oán.

“Quen thuộc quá”.

U Lan cũng rất tự nhiên, giả bộ chọn binh khí. Sau khi nhìn thấy đôi mắt của Triệu Bân, cảm giác quen thuộc càng rõ rệt hơn, dường như đã từng gặp ở đâu đó.

Ngoài ra, cô ta còn thấy chấn động.
Từ sau đêm đó hành thích không thành, cấp trên phái thêm người đi làm nhiệm vụ: hai vị Chân Linh đạt đỉnh và một vị Chân Linh cấp tám, đã vậy còn là một nhóm ba người rất ăn ý, chấp hành nhiệm vụ chưa từng thất bại. Bây giờ Triệu thiếu gia yên ổn ngồi ở đây chứng tỏ nhiệm vụ đã thất bại.

“Hai ta có thù oán gì chăng?”

Triệu Bân vẫn còn đang lầm bầm ở đó chứ không bước tới nhận người quen, đôi bên vốn chỉ là khách qua đường trong cuộc đời nhau. U Lan không biết thân phận của hắn, cứ lãng quên nhau nơi giang hồ là tốt nhất.

Đột nhiên, một mùi thơm của nữ tử thoảng qua, khi hắn ngẩng đầu lên, một bóng người đã đứng sững trước quầy.

Nhìn kỹ lại, hóa ra là Thanh Dao, con gái của thành chủ Thanh Phong Yên Thiên Phong.


“Thời buổi này thịnh hành nữ giả nam hả?”, ánh mắt của Triệu Bân khá kỳ lạ, bởi vì Thanh Dao trước mặt hắn cũng giống như U Lan ở bên kia, không chịu mặc trang phục của nữ tử mà giả dạng thành công tử hào hoa, nhìn qua cũng đẹp trai rụng rời đấy.

Thanh Dao đến thành Vong Cổ, hắn cũng không bất ngờ, chắc hẳn tới tham gia buổi đấu giá, lát nữa chắc cũng sẽ tới Vọng Nguyệt Lâu dự tiệc.

Khác biệt ở chỗ, thành Thanh Phong là sân chơi chính của cô ấy, thành Vong Cổ lại là sân chơi chính của Liễu Như Nguyệt.

Thanh Dao đứng thẳng ở đó, lặng lẽ nhìn Triệu Bân. Khi ở thành Thanh Phong, cô ấy đã lén lút nhìn thấy dung mạo của Triệu Bân, dù biết hắn có vợ nhưng vẫn không kiềm lòng được mà tìm kiếm. Nhiều ngày trời không có kết quả, sau khi tới thành Vong Cổ, run rủi thế nào mà thấy được bức họa Triệu Bân nên mới đến đây xem thử.

Không cần hỏi đã biết là hắn.

Điều này nằm ngoài dự đoán của cô ấy, đâu thể ngờ rằng người mà mình khổ sở kiếm tìm lại là kẻ đứt mạch phế thể mà người người nhà nhà ở thành Vong Cổ đều biết, đã vậy còn là em rể của Liễu Như Nguyệt.

Trò đùa này dường như hơi quá đà, thế nhân đều bị bịt mắt hết cả. Hắn không thể là một tên phế vật, phải là một kỳ tài hiếm thấy.

“Cô ấy nhận ra mình rồi hả?”

Triệu Bân thầm nghĩ, không thể nào! Kể từ ngày ra khỏi Ngưu Gia Trang, hắn vẫn luôn đeo mặt nạ da người. Chẳng lẽ, khi hắn ngất đi, cô ấy đã lén lút nhìn thấy diện mạo hắn?


“Cứ việc xem nhé!”

Triệu Bân mỉm cười, không hề nói toạc ra.

“Tay của ngươi đâu?”

Thanh Dao khẽ hỏi, liếc mắt đã thấy ngay ống tay áo trống hoác bên trái của Triệu Bân, đột nhiên thấy đau lòng.

“Mất rồi!”, Triệu Bân mỉm cười.

“Có một thỉnh cầu hơi quá đáng”.

“Cứ nói đi!”

“Có thể nhìn vợ của ngươi không”.

“Ở hậu viện”.

“Đa tạ!”, Thanh Dao mỉm cười rồi tiến vào hậu đường, bước tới hậu viện của cửa hàng binh khí.

Từ đằng xa, cô ấy đã trông thấy Liễu Tâm Như đang yên lặng ngồi ở đình nghỉ mát, có một nha hoàn canh chừng bên cạnh, đợi khi đến gần mới biết Liễu Tâm Như đang thêu thùa, nhưng vì hai mắt bị mù nên mũi thêu rối loạn, dù vậy, vẫn loáng thoáng thấy được hai chữ “Triệu Bân”.

“Ngươi là...?”

Ngọc Nhi nhìn thấy Thanh Dao, Liễu Tâm Như cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo nhưng không có ánh sáng trông rất trống rỗng và đờ đẫn.

“Cố hữu”.

Thanh Dao mỉm cười, đưa một miếng linh ngọc có tác dụng bồi bổ thể phách rất thần kỳ, tặng cho Liễu Tâm Như.

Có thể nhìn ra được, cô nhóc này rất yêu Triệu Bân, vì muốn thêu tên của hắn mà bàn tay bị kim đâm chảy máu, đương nhiên cô ấy cũng nhìn ra được, Triệu Bân rất yêu vợ của mình.

Cô ấy đến rất lặng lẽ, đi cũng lặng lẽ, ánh mắt ảm đạm, khó lòng giấu được sự tự giễu và ngưỡng mộ.

“Thanh niên gì mà lạ ghê”.

Ngọc Nhi khẽ lầm bầm, ban ngày ban mặt chạy tới tặng ngọc.

“Nữ giả nam”.

Liễu Tâm Như lẩm bẩm, tuy đôi mắt không sáng tỏ, nhưng khứu giác cực kỳ nhạy bén, chắc hẳn đây là một nữ tử.

“Vợ của ngươi rất đẹp”.

Khi quay lại quầy, Thanh Dao mỉm cười.

“Ngươi giả trang cũng rất đẹp trai”.

Triệu Bân cũng cười.

“Bẻm mép!”

Thanh Dao cười, phất tay áo bỏ đi, cũng giống như Triệu Bân của ngày hôm đó, chỉ là khách qua đường.

“Cô gái đó khá lắm nha!”

Thằng nhóc tóc tím từ đâu chui ra bỗng ngồi lên quầy, trong tay còn ôm một hồ lô đựng rượu.

“Mắt nhìn người của ngươi cũng khá đấy”.

Triệu Bân lại vùi đầu tiếp tục đọc cổ thư.

“Nói cho chị đây nghe đi, sư tôn nhà ngươi là ai thế”, không chỉ có thằng nhóc tóc tím mà Xích Yên cũng đến, không biết từ đầu trồi ra, cô ta tựa người vào quầy, tư thế rất ưu mỹ.

“Không thể nói được”.

Triệu Bân hít sâu một hơi, tỏ vẻ thâm sâu, kiểu cách nào đó cũng tăng tiến đến tầm cao mới.

Chém gió quá đà nên không thể khoe khoang bừa bãi khắp thế giới nữa, nếu thực sự chọc tới một vị đại thần nào thì khó thu dọn cục diện lắm.



“Sao thế”.

Triệu Bân vùng vẫy đứng dậy.

“Tên mập đen
1631185761108.png


Vọng Nguyệt Lâu.

Tửu lầu lớn nhất thành Vong Cổ, các trụ trạm khắc ngọc bích, rèm trướng màu xanh lam.

Bên trong cực kỳ náo nhiệt.


Đều là thanh niên tuấn kiệt, nam phong độ đẹp trai, nữ xinh đẹp như hoa, địa vị đều không thấp, chẳng phải thiếu chủ gia tộc thì là hòn ngọc quý trong tộc. Có rất nhiều đôi nam nữ đứng dựa vào lan can, nói cười vui vẻ.

Cảnh tượng này thật sự giống đại hội xem mặt.

Cũng không phải toàn bộ các đệ tử bên ngoài đều đến vì Liễu Như Nguyệt. Có không ít thế lực khác, vì để có được lợi ích nên đều mong muốn có những mối liên hôn chính trị.

Đây là một loại ăn ý.

Thiếu chủ thành Thương Lang là Hán Triều và thiếu chủ thành Xích Dương là Vũ Văn Hạo cũng ở đây. Lúc trước cả hai đến thành Thanh Phong cầu hôn, nhưng hiện giờ lại mang sứ mệnh đến thành Vong Cổ, muốn cầu hôn thể Thiên Linh. Mặc dù chẳng có mấy hy vọng, nhưng vẫn nên thử xem thế nào, nhỡ đâu thành công thì sao? Bọn họ cũng có địa vị không nhỏ mà.

Trong lúc đó, hai người nhiều lần nhìn tứ phía như đang tìm ai đó.

Còn tìm ai nữa? Đương nhiên là Thanh Dao rồi. Nghĩ đến cô ấy, cả hai không khỏi nghiến răng nghiến lợi. Hôm đó bọn họ mất hết sạch mặt mũi ở thành Thanh Phong. Để chuộc người, cha của bọn họ còn phải trả cái giá cực lớn đấy. Thù này, bọn họ chưa bao giờ quên.

Tiếc là vẫn không tìm được.

Hoặc là Thanh Dao vốn không đến đây. Sau khi rời khỏi cửa hàng binh khí thì đã không thấy tung tích cô ấy đâu nữa. Cô ấy không hứng thú với cái kiểu này, liền tặng thiệp mời cho người khác rồi.

“Như Nguyệt muội muội ngày càng trở nên xinh đẹp hơn”.

Thân là thể Thiên Linh, chủ đề chính của bữa tiệc, tự nhiên bên cạnh không thiếu vệ tinh. Phần nhiều đều là thanh niên, thiếu chủ của các tộc lớn lánh đời, tay cầm quạt giấy phe phẩy nhẹ, cảm giác như rơi vào mỹ cảnh.

Liễu Như Nguyệt bình thường trong trẻo lạnh nhạt hôm nay lại cười tươi như hoa.

Cũng đúng thôi, được bao nhiêu người ngưỡng mộ đã cực kỳ thỏa mãn lòng hư vinh của cô ta rồi. Cô ta nghĩ bản thân mình có tư cách này, ngoài thể Thiên Linh ra lại còn là đệ tử Thiên Tông.

“Ngon thật đấy”.

Ở một góc tửu lầu, tên mập một tay cầm bầu rượu, tay kia cầm đùi gà, ăn nhòe miệng mỡ. Ở đây hắn ta là người chuyên tâm nhất. Ai ai cũng đến để xem mặt, tìm đối tượng hợp mình, mà hắn ta thì đến để ăn cơm.

Cùng bàn với hắn ta còn một người nữa.

Nhìn kỹ thì lại chính là Lâm Tà, thiếu chủ tộc Thiên Dương, ngày đó dùng bùa tốc hành đuổi theo Triệu Bân. Hắn ta lúc này vẫn lôi thôi như vậy, đang khoanh tay nhìn Ngưu Oanh, ánh mắt rất kỳ quái, về cả cân nặng cũng như màu da của Ngưu Oanh. Cái tên này ăn gì mà béo thế không biết! Lại còn đen nữa chứ!

“Này, sao ngươi không đi ra chỗ kia đi!”

Ngưu Oanh nhấc mắt nhìn Lâm Tà. Hôm qua thấy Lâm Tà đánh nhau, huyết thống kỳ lạ, thực lực không tầm thường, cũng không phải thiếu chủ gia tộc bình thường. Một thế lực lớn như vậy nên đến cầu hôn Liễu gia mới phải. Nhưng sau khi vào Vọng Nguyệt Lâu thì Lâm Tà lại chui vào một góc ngồi, rồi nhìn hắn ta ăn. Người ta chạy ra chỗ Liễu Như Nguyệt hết cả, vị này thì hay quá rồi, như người rảnh rỗi vậy.

“Không có hứng thú”.

Lâm Tà tùy ý đáp, trước khi đến hắn ta cũng đã nói trước, không coi trọng thể Thiên Linh lắm. Nếu không vì mấy lão già ép hắn ta đến thì hắn ta còn lâu mới chạy ra đây.

“Ta thích câu này của ngươi đấy”.

Ngưu Oanh nhếch miệng cười, cũng không coi Liễu Như Nguyệt ra gì. Ở điểm này hai người coi như tương đồng.

Nói rồi, hắn lại uống một ngụm rượu.



Lâm Tà đáp, nói đến dáng vóc, ngươi còn không cao bằng người ta kìa?

Hứ!

Ngưu Oanh không cho là đúng, tiếp tục ăn uống, ăn xong thì vội vã rời đi.

Bên kia, cô gái đã múa xong.

Sau đó là một thanh niên lên đài, cũng là thiếu chủ tộc lớn, đã từng tới Liễu gia cầu hôn. Lúc quần chúng nhìn, hắn rút ra một cây tiêu ngọc ở eo, thổi một đoạn nhạc tuyệt mỹ cho mọi người nghe. Đơn giản chính là khoe khoang, thu hút sự chú ý của Liễu Như Nguyệt. Dù sao đây cũng là cơ hội hiếm có khó tìm.



Vớ vẩn mà lại ôm được người đẹp về ấy chứ.

Không thể không nói, tiếng tiêu của hắn rất dễ nghe, lôi kéo sự chú ý của rất nhiều người, đến cả Liễu Như Nguyệt cũng không khỏi liếc sang, nghe mà cảm thấy như gặp được tri âm tri kỷ.

Tâm điểm của sự chú ý.

Thanh niên nhất thời lâng lâng, dần dần điệu nhạc đi đến hồi kết.

“Ngoài khoe ra thì ngươi còn làm được gì không chứ”.

Có người tán thưởng, cũng có người chửi rủa, đều là các thiếu chủ gia tộc đối nghịch với thanh niên đó. Họ thấy thanh niên này khoe khoang kỹ năng thì đều lộ vẻ khó chịu.

Tóm lại cảnh tượng vẫn là kiểu này.

Ai trong này cũng đều là một diễn viên, có ân oán gì với nhau cũng phải giấu thật chặt, giống như Lâm Tà và Doãn Hồn, nếu không có lệnh cấm đấu thì đã sớm khai chiến mấy hiệp rồi.

Cho nên tiệc rượu này không dễ dàng chút nào.

Một đám hôm qua vừa mới đánh hội đồng, hôm nay bị kéo lại một chỗ, còn không cho phép đánh lộn, đúng là làm khó mọi người quá. Nở một nụ cười, thù oán tiêu tan? Nằm mơ đi.

Trong lúc đó, tiếng tiêu đã hết.


Nhiều người chưa thấy thỏa mãn, còn đang rong chơi với dư âm.

Ơ kìa?

Bỗng nhiên có âm thanh khẽ khàng vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh, khiến mọi người quay đầu nhìn.

Lọt vào tầm mắt mọi người lại là một người quen.

Không sai, chính là Triệu Bân! Nghe nói tên nhóc mập bị đánh, hắn bèn hung hăng xông đến đây.

Sự xuất hiện của hắn mới là thu hút sự chú ý này.

Triệu thiếu gia là người nổi tiếng, người của thành Vong Cổ đều biết, người đến từ bên ngoài cũng nghe thấy một hai, đó là vị hôn phu ngày xưa của thể Thiên Linh.

“Thế này mới vui chứ”.

“Cũng không xem đây là nơi nào, còn dám chường mặt tới”.

“Có kịch hay xem rồi”.

Các nam thanh nữ tú thành Vong Cổ đặc biệt xốc lại tinh thần. Họ không ngờ là Triệu Bân sẽ đến, có hắn ở đây thì sẽ náo nhiệt hơn nhiều.

Đành chịu thôi, ai bảo hắn có thân phận đặc thù chứ.

Liễu Như Nguyệt đã hơi nhăn mày. Nụ cười vốn đang thản nhiên, thấy Triệu Bân bỗng nhiên quay lại sự lạnh lùng, lộ ra vẻ khinh bị và không vui. Cô ta là thiên chi kiêu nữ, thế mà cứ bị gắn vào một câu chuyện cũ nghĩ mà kinh với Triệu Bân, còn thường xuyên bị người đời nhắc tới. Với cô ta, có lẽ đây là vết bẩn cả đời cô ta khó mà xóa sạch. Nếu được, cô ta rất muốn xóa nó đi, cho dù có phải trả giá đắt.

Như vậy cô ta mới trở nên hoàn mỹ không tì vết.

Điều khiến cô ta bất ngờ là Triệu Bân lại chạy đến đây, muốn hóng chuyện hay gì?

“Hắn là Triệu Bân sao?”

“Không thể giả được, ngươi nói xem, bị đứt mạch trở nên vô dụng thì thôi, giờ lại cụt một tay chứ. Vị hôn phu cũ của thể Thiên Linh lại có cái đức hạnh này ư?”

“Hắn cũng thảm thật chứ”.

Nơi nào có người, nơi đó đương nhiên không thiếu những lời bàn tán và nghị luận, không biết là đang thương cảm cho Triệu thiếu gia hay là tiếc hận cho thiên chi kiêu nữ đây.

“Phường vô dụng”.

Những người tới từ bên ngoài phần lớn đều tỏ vẻ khó chịu, trong mắt bọn họ, mãi mới có cơ hội được gặp thể Thiên Linh, một tiên nữ thánh khiết hoàn mỹ, thế mà lại dính vào một vết nhơ. Mà vết nhơ này chính là Triệu Bân cụt tay. Bọn họ nghĩ vậy thì không khỏi sinh lòng tức giận, cảm giác như một sản phẩm nghệ thuật bị khắc một vết cực kỳ xấu xí, phá vỡ sự hoàn hảo đi vậy.

Triệu Bân không nói, cực lực tìm kiếm.

Đúng là thấy được Ngưu Oanh, nhưng cái tên này đang vùi đầu vào ăn uống.

“Có bị đánh đâu”.

Triệu Bân lẩm bẩm cho chính mình nghe thấy. Hắn nhìn dáng vẻ ăn nhồm nhoàm của Ngưu Oanh kia, nào có giống bị đánh cơ chứ? Khác hẳn những gì Võ Nhị nói.

“E là Tiểu Võ nhìn nhầm rồi”.

Triệu Bân ho khan một tiếng, thu lại ánh mắt rồi quay đi.

Soạt!

Triệu Bân vừa mới nhấc chân thì đã thấy một bóng người như ma quỷ xông đến, cản đường hắn, chính là người lên đài thổi tiêu ban nãy, thiếu chủ tộc Huyết Ưng: Nghiêm Khang.



Triệu Bân đoán không sai chút nào.

Chính xác là có người loan tin giả, mà ai cũng có khả năng là người chủ mưu. Tỉ lệ là người của thành Vong Cổ khá cao, đặc biệt là mấy gia tộc đối địch, ví dụ như Vương gia này, thiếu chủ Vương gia là Vương Dương chỉ muốn hắn xấu mặt thôi này? Cũng chưa cần đến hắn ta ra tay, những người đến từ bên ngoài tuyệt đối sẽ không để cho Triệu Bân yên. Nói trắng ra là mượn đao giết người, chưa đến mức giết nhưng hôm nay Triệu Bân sẽ không dễ dàng rời đi vậy được.

“Đi cũng
1631185774153.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK