Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Báu vật!





Đây là báu vật.





Thanh niên áo đen thấy thế mà ánh mắt như sáng lên, trông thần sắc của Thánh Tử thì dường như lò luyện này có tiềm năng của một báu vật. Thứ có thể lọt vào mắt Thánh Tử đâu thể là vật tầm thường.





“Đúng là mờ mắt mà”.





Qua hồi lâu, Triệu Bân mới lầm bầm.





Hắn lấy bảo liên đăng, dùng tiên lực để thắp sáng nó, dùng ngọn lửa của Bảo Liên Đăng châm sang lò luyện đan, ngọn lửa cháy mãi cháy mãi thì lò luyện đan thay đổi hình thái, hoa văn trên đó cũng dần tươi sáng và sắc nét hơn.





Ngoài ra, còn có khải tượng diễn hóa.





Trong khải tượng, dường như có một luồng tiên quang lấp lánh, thoáng thấy sấm sét, ảo ảnh mê li, Triệu Bân nhìn thấy mà tâm trí như đắm chìm, hai mắt thoáng chốc mất đi ánh sáng, toàn thân đờ đẫn, một tay cầm bảo liên đăng, một tay cầm lò luyện đan, cứ đứng đó như trời trồng.





“Thánh Tử?”





Thanh niên áo đen thấy thế bèn xòe tay ra huơ huơ trước mặt Triệu Bân.





Triệu Bân không phản ứng, giống như con rối vô hồn, thần sắc ngơ ngẩn, hai mắt vô hồn, cứ giữ nguyên tư thế như vậy, không hề nhúc nhích, đến cả tiên lực dồi dào cũng bình lặng hơn.





“Tâm trí chìm đắm”.





Thanh niên áo đen lầm bầm, nhìn ra chút manh mối.





Chắc hẳn đây là ý cảnh tiềm ẩn bên trong lò luyện đan, khiến tâm trí Thánh Tử sa vào trong.





Cậu ta đoán không sai, đích thực là ý cảnh, Triệu Bân cũng đang đứng đó xem xét. Thật trùng hợp, hắn rơi vào trong ý cảnh, bị lôi vào một thế giới hư ảo rất mênh mông.





“Lại gặp may rồi à?”





Triệu Bân thầm nghĩ, giương mắt nhìn khắp xung quanh.


Thế giới bên trong ý cảnh tuy là ảo mộng nhưng lại rất chân thực, phóng mắt nhìn ra có thể thấy được đỉnh núi sinh động như thật, trong mơ hồ còn nghe thấy tiếng dòng sông rì rào, vô cùng rõ nét.





Trên đỉnh núi, hắn trông thấy một bóng người.





Người này đứng lặng giữa dòng chảy của tháng năm như một tấm bia đá, cổ kính và tương thương, tuy có thể trông thấy, nhưng lại xa xôi hơn cả trong giấc mộng, khoảng cách ấy, dường như chỉ ngắm chứ không chạm vào được.





Tâm trí của Triệu Bân bay đi rất xa, hắn leo lên đỉnh núi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK