Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ừm...





Chính vì không lo lắng, họ mới trò chuyện rất vui vẻ.





Nói gì thế?





Nói về tên trẻ con đó.





Đặt theo họ Cơ nhỉ? Hay là họ Triệu đây?





Nên đặt là Cơ Cơ nhỉ? Hay là Triệu Bất Trú đây?





Họ rất vững lòng, còn hai vị trưởng lão của Nhan gia thì không thể nào bình thản được, giống như kiến bò trên chảo nóng, cứ đi đi lại lại, thỉnh thoảng còn liếc mắt lườm mấy trưởng lão kia, mặt mũi sa sầm.





Không được, phải gọi người.





Trên thực tế, họ đi gọi thật.





Nhan gia cũng là đại tộc siêu cấp, gọi thêm nhiều người tới để tiến vào biển sương mù tìm người.





Tiện thể đấm cho tám lão già trước mặt họ một trên lên bờ xuống ruộng.





Bên trong biển sương mù.





Triệu Bân cứ đi rồi ngừng, vừa đi vừa xem xét.





Nhan Như Ngọc cũng có mặt ở đó, đi tới đâu cũng túm chặt cánh tay của Triệu Bân. Cô ta lần đầu được thấy phong quang của biển sương mù, tất nhiên cũng là lần đầu tiến vào trong. Khác hẳn với thế giới bên ngoài, đập vào mắt cô ta chỉ là một khoảng mờ mịt.





“Nhóc hám tiền!”





Ba chữ này, Triệu Bân đã hô suốt đường đi.





Thế nhưng không thấy bất kỳ ai đáp lời, có lẽ vì khoảng cách quá xa, cũng có thể vì âm thanh bị sương mù nuốt mất. Đến cả khả năng cảm ứng của võ hồn cũng có thể giấu đi thì việc hô hào ở nơi này e là vô dụng. Toàn bộ biển sương mù tĩnh lặng đến đáng sợ, không phải là không có âm thanh, mà là tiếng vọng vốn phải có lại không thể truyền ra ngoài, tất nhiên cũng không nghe thấy.





“Nhóc hám tiền là ai thế?”, Nhan Như Ngọc hỏi.





“Một người bạn cũ”, Triệu Bân buột miệng đáp.





“Nữ à?”





“Ừm”.





“Ngươi đối xử với cô ấy tốt quá”, Nhan Như Ngọc tiếp lời một câu, cũng không sai tí nào. Nếu không có quan hệ cực kỳ bền chặt, làm sao có thể tiến vào biển sương mù tìm người? Nhóc hám tiền mà Cơ Ngân nhắc tới, chắc hẳn là một cô nương xinh đẹp.





“Đau đau đau!”





Triệu Bân nhe răng nhếch miệng, bàn tay đang túm lấy cánh tay hắn của Nhan Như Ngọc đột nhiên dùng lực khá mạnh, không biết là do cố tình hay cố ý. Dù thân thể hắn cứng cỏi, nhưng khớp xương vẫn bị túm đến mức kêu răng rắc.





“Nếu ta lạc vào chỗ này, ngươi có tiến vào tìm ta không?”, Nhan Như Ngọc hỏi.





“Có!”, chữ này của Triệu Bân trả lời rất đanh thép.





Nhan Như Ngọc nghe xong, mỉm cười yêu kiều.





Trên thực tế, câu nói của Triệu công tử vẫn còn nửa sau: Trói lại đem về đổi lấy tiền.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK