Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tính toán của thần minh.





Biến số của thần minh.





Sau bao nhiêu biến cố xảy ra, vận may của Triệu Bân đã hết, vận may của Bát Nhã lại tăng lên rất nhiều, xem xét thêm với quan hệ giữa cô ta và Phật gia thì có thể thấy đoạn nhân quả này của hai người vẫn còn rất nhiều rối loạn ở phía sau.





"Tên nhóc xui xẻo"."





Nguyệt Thần nhìn Triệu Bân rồi thở dài.





Nói thật, dựa vào chiến lược hiện tại của Triệu Bân thì có lẽ hắn sẽ không thể đánh bại Bát Nhã mà không thi triển Kỳ Lân hóa. Cô ta không phải là một người của Phật gia bình thường, tuy Triệu Bân không thể nhìn thấu nhưng Nguyệt Thần thì có thể nhìn thấu. Cho nên mới nói, phàm giới còn thú vị hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Nguyệt Thần.





"Sao ta đi tới chỗ nào cũng gặp biến cố vậy?"





Triệu Bân lẩm bẩm nói, cố kìm nén cảm xúc, tĩnh tâm trị thương.





Lăng mộ vua Âm Nguyệt khổng lồ rơi vào sự im lặng chết chóc.





Ở chỗ này rất yên tĩnh nhưng ở Thiên Tông thì lại rất ồn ào. Kẻ nào đó lại vượt ngục không nhìn thấy bóng dáng, ngay cả Hắc Bạch lão đạo canh giữ ở bên ngoài cũng không thấy tăm hơi.





"Tìm".





"Tìm kỹ cho ta".





Tiếng quát của Dương Huyền Tông vang vọng khắp Thiên Tông.





Vì muốn tìm được Cơ Ngân mà ông ta đã mở ra kết giới hộ thiên khiến cho không ai có thể ra vào được, một số lượng lớn trưởng lão cũng đã tỏa ra ngoài đi tìm, không tin một người còn sống sờ sờ ra đó mà lại có thể bốc hơi được.





"Lần thứ mấy rồi?"





Linh Lung cũng đã tới, bắt đầu thóa mạ Hắc Bạch lão đạo.





Hai lão đều là cường giả Chuẩn Thiên mà không canh giữ được một tiểu võ tu cảnh giới Địa Tạng?





Hắc Bạch lão đạo cũng rất oan ức, ngươi canh giữ được thì sao không tới đây mà canh? Tên nhóc đó ra tay hết sức nhanh gọn, liếc mắt liền biến mất không thấy tăm hơi, đi đứng không để lại dấu vết, có thể canh giữ được mới là lạ.





"Chẳng lẽ là bị kẻ khác giết rồi?", Chư Cát Huyền Đạo hít sâu một hơi nói.





"Với chiến lực cùng thủ đoạn của hắn thì muốn giết hắn cũng không đơn giản như vậy", Đan Huyền nói.





Không ai bác bỏ điều này.





Chưa nói đến mặt khác, chỉ nói về thiên nhãn thuấn thân của hắn thì đã không phải là chuyện đùa. Hơn nữa, ngay cả khí tức của Tử Y Hầu và hoàng phi Vũ Linh mà Hắc Bạch lão đạo đang canh giữ còn cảm nhận được thì đừng nói đến một kích tuyệt sát, chỉ cần có kẻ bộc lộ chút sát ý thì bọn họ chắc chắn cũng có thể cảm nhận được.





Chuyện Cơ Ngân vượt ngục tới quá đột ngột.





Không có ai biết trước được chuyện đó, nếu như muốn ám sát thì cũng không thể chính xác như vậy được.





Tóm lại, có thể loại trừ khả năng Cơ Ngân đã bị sát hại.





"Thật kỳ quái".





Lão Trần Huyền cũng đang đi khắp nơi tìm kiếm.





Một người đang sống sờ sờ, sao có thể nói biến mất liền biến mất?





Sắc mặt của Dương Huyền Tông là khó coi nhất, mới vừa vượt qua được một chuyện hung hiểm thì người lại mất tích. Cả Thiên Tông đã bị lục tung lên nhưng vẫn không thể tìm thấy tung tích của cơ Ngân, chẳng lẽ hắn còn có thể bốc hơi khỏi thế giới?





"Tìm, tiếp tục tìm".





Dương Huyền Tông rít lên hạ lệnh.





Cho dù có đào lên ba tấc đất thì cũng phải tìm được Cơ Ngân.





Đáng tiếc, bọn họ có tìm cách nào cũng không tìm được, bởi vì hắn căn bản không còn ở Thiên Tông nữa.





Khi Triệu Bân tỉnh lại thì đã là đêm ngày thứ hai.



Những vết thương do vết cắt không gian cắt phải đều đã khép miệng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK