Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh
Sau một thời gian thì ba người đáp xuống một tòa thành nhỏ.





Tòa thành này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, bên trong tòa thành có một tòa phủ đệ nhỏ chính là cứ điểm của Ma gia. Sâu mấy chục trượng bên dưới tòa phủ đệ có một tòa địa cung khổng lồ, lúc ba người đến thì trong địa cung có hơn mấy chục người, phần lớn đều là cường giả cảnh giới Địa Tạng đã bị thương nặng. Bọn họ đã tham chiến để cứu Triệu gia cho nên thương tích là điều không thể tránh khỏi, Triệu Bân hết sức cảm kích bọn họ, nếu như không có sự giúp đỡ của Ma gia thì phần lớn người của Triệu gia đã bị tiêu diệt.






vietwriter.vn



"Sao? Di cư tới núi Bất Tử?", nghe Ma Tử nói, các trưởng lão đều hết sức kinh ngạc.





“Không có nơi nào an toàn hơn núi Bất Tử”, Ma Tử cười nói.





Những người có mặt đều cau mày, đây rõ ràng là một chuyện lớn! Bọn họ đều đã từng đến núi Bất Tử và thấy không có gì đặc biệt! Nếu như muốn nói có sự khác biệt thì chỉ là nơi đó có nhiều núi non, cây cối xum xuê um tùm hơn nơi khác, có thể nói là nơi tốt để tu dưỡng sức khỏe, nhưng nếu như nói là nơi an toàn nhất thì chẳng phải là chuyện không xác thực lắm hay sao?





“Không có nơi nào an toàn hơn núi Bất Tử”, Phượng Vũ cũng mỉm cười nói.



vietwriter.vn






Mấy trưởng lão khác dường như còn muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Nếu như thánh tử và thánh nữ đều đã nói như vậy thì chắc chắn phải có đạo lý của bọn họ.





"Việc này không nên chậm trễ, mọi người tự chuẩn bị đi".





"Không nên gây ra động tĩnh ầm ĩ, di chuyển theo từng đợt nhỏ thôi".





"Người già, phụ nữ và trẻ con đi trước".





Ma Tử uy nghiêm nói, đó rõ ràng không phải là một lời nói đùa.





“Đã hiểu”, mấy trưởng lão kia cũng không ý kiến nữa, lần lượt rời khỏi địa cung rồi tản ra khắp nơi.





“Núi Bất Tử thực sự huyền diệu đến vậy sao?”, Huyễn Mộng cũng có mặt ở đó và đang nhìn về phía Triệu Bân hỏi.





"Nơi đó thật sự rất an toàn", Triệu Bân cười đáp.





Huyễn Mộng không hỏi nhiều nữa, cả Ma Tử, thánh nữ và Cơ Ngân đều đã khẳng định thì chắc chắn là đúng, cô ta tất nhiên không nghi ngờ.





"Gian tế bên trong Ma gia đã giải quyết sạch sẽ chưa?", Ma Tử hỏi Huyễn Mộng.





“Tất cả đều đã bị tiêu diệt”, Huyễn Mộng nói rồi đưa cho hắn ta một cuộn giấy, đó là danh sách của tất cả gian tế.





Ma Tử cũng không kiểm tra lại làm gì, hắn ta rất yên tâm với cách làm việc của Huyễn Mộng, nếu như chưa giải quyết xong gian tế thì cô ta cũng sẽ không để cho bọn họ vào đây. Hắn và Phượng Vũ vào đây không có vấn đề gì, vấn đề chính là Cơ Ngân sẽ bị bại lộ thân phận nếu như còn có gian tế ở đây. Một khi thân phận của hắn bị bại lộ thì hậu quả sẽ rất thê thảm.





Màn đêm buông xuống, nhóm người đầu tiên của Ma gia đã lên đường.





Bọn họ đều là người già, phụ nữ và trẻ con đúng như lời của Ma Tử căn dặn, ti vi của bọn họ thấp đến đáng thương.





Cường giả Ma gia phụ trách hộ tống, Triệu Bân, Ma Tử, Phượng Vũ cùng Huyễn Mộng cũng không nhàn rỗi, bọn họ cũng đều cưỡi trên thú cưỡi của mình đi theo hộ tống, dù sao thời buổi rối ren, bên ngoài vẫn còn rất hỗn loạn.





"Ma Tử rất tốt, những người này... phần lớn đều là những người bị bốn dòng truyền thừa kia bỏ rơi và được Ma gia thu nhận, ta cũng là một trong số đó. Đích thân Ma Tử đã mang ta về Ma gia, khi đó Ma Tử mới năm tuổi", Huyễn Mộng chậm rãi nói với Triệu Bân: "Ma cũng có phân chia tốt xấu, không phải tất cả các dòng Ma đều tàn ác không chịu nổi như thế gian tưởng tượng, giống như Ma Tử vậy, mặc dù bị khắp thiên hạ đuổi giết nhưng huynh ấy chưa bao giờ bỏ rơi bất kỳ ai trong số bọn ta. Thế đạo tàn khốc, Ma gia phải sống trong thế đạo này cũng hết sức gian nan".








20220322084055-tamlinh247.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK