Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong đêm, Đại Bằng lướt qua trên bầu trời như một đám mây đen lớn.

Triệu Bân ngồi xếp bằng trên lưng nó, lẳng lặng ngửa mặt trông lên bầu trời cao, yên lặng nhìn lên vầng trăng treo trên bầu trời, đêm nay hắn có chút quái dị, toàn thân đều bị ánh trăng bao phủ, đặc biệt là ánh mắt đã thâm thúy hơn rất nhiều, như có ánh trăng đang lấp lánh phản chiếu bên trong.

"Tên nhóc khá lắm".

Nguyệt Thần đang giả vờ ngủ cũng phải mở mắt, thổn thức không dứt.

Hắn không chỉ đang ngắm trăng.

Triệu Bân trong lúc không có ai liền luân chuyển chân nguyên, luyện thần thông pháp môn thiên nhãn, tên nhóc này đúng là có dị bẩm thiên phú, có thể cải biến phương pháp luyện thiên nhãn, mượn ánh trăng sáng bồi dưỡng đôi mắt.

Ánh mặt trời quá nóng bỏng, còn ánh trăng kia thì lại rất mát lành.

Một mặt trời, một mặt trăng.

Như vậy, đây chính là âm dương kết hợp.

Ban ngày dùng ánh mặt trời luyện thiên nhãn, ban đêm dùng ánh trăng bồi dưỡng.

"Ta đã đánh giá thấp ngươi rồi".

Nguyệt Thần lẩm bẩm, hít sâu một hơi.

Thần thông thiên nhãn mà cô ta truyền cho Triệu Bân thật ra vẫn chưa hoàn chỉnh, chỉ có nửa bộ đầu, nửa bộ sau chưa truyền chính là chỉ dẫn dùng ánh trăng bồi dưỡng đôi mắt, điều hòa âm dương.

Thật không ngờ cái tên này lại có thể tự diễn hóa ra nửa bộ pháp môn thần thông còn lại.

Thiên phú dị bẩm của hắn khiến cho cô ta hoảng sợ.

Keng! Keng!

Tiếng kiếm va chạm vang lên chói tai, cả Tử Tiêu cùng Long Uyên đều được Triệu Bân dùng hồn ngự kiếm, khiến cho chúng lượn quanh người của Đại Bằng, sự biến hóa của chiêu thức càng lúc càng khó lường.

Răng rắc! Răng rắc!

Ngoài ra, âm thanh xương cốt va chạm cũng từ bên trong cơ thể của Triệu Bân truyền ra.

Không sai, hắn lại đang luyện thể.

Cái tên này như có ba đầu sáu tay vậy, vừa luyện kiếm, vừa luyện thể, vừa dùng ánh trăng bồi dưỡng đôi mắt.

Nhưng như vậy vẫn chưa hết.

Ngoài những chuyện này ra, hắn còn đang bận lĩnh ngộ bước Phong Thần, cho dù người chưa động nhưng lại có tàn ảnh hóa ra, xa xa nhìn lại chỉ thấy quỷ huyễn khó lường, ngay cả Đại Bằng cũng phải nhướng mắt lên nhìn mấy lần.

"Nhặt được bảo vật rồi".

Nguyệt Thần lại một lần nữa thổn thức, đồ nhi mà cô ta chọn càng lúc càng phát triển một cách khủng khiếp.

Tài năng như thế.

Có tố chất như thế.

Chỉ cần cho hắn đủ thời gian, thì sau này trên bảng phong thần nhất định sẽ có một chỗ cho hắn.

"Tú Nhi, khi nào thì mới tới ngày cực dương trăm năm".

Mặc dù đang làm đủ thứ việc, nhưng Triệu Bân vẫn có thể cùng Nguyệt Thần nói chuyện phiếm, hoàn toàn không có áp lực gì.

"Vẫn còn một ít thời gian nữa".

Nguyệt Thần tùy ý đáp lại, cô ta đã gặp qua không ít yêu nghiệt, nhưng yêu nghiệt như Triệu Bân quả thật cô ta vẫn chưa gặp nhiều, cô ta lớn hơn Triệu Bân nhiều như vậy, mà hắn còn không biết phải gọi thế nào sao?

Bên này, Triệu Bân đã nhắm mắt lại.

Nơi khóe mắt của hắn có máu tươi chảy ra ròng ròng, rồi ngay lập tức biến thành màu đen. Sau khi hắn bồi dưỡng đôi mắt, hắn cũng đã đẩy ra hết tạp chất, giống như luyện khí vậy, phải loại trừ hết dơ bẩn, giữ lại những gì tinh túy nhất.

"Ông ta sẽ không ra ngoài nữa đâu nhỉ?"

Triệu Bân xách bầu rượu, ánh mắt liếc qua túi càn khôn, nhìn quan tài của vua Âm Nguyệt dán đầy bùa vãng sinh đang bất động nằm ở đó, người nằm trong quan tài đã từng là cao thủ cảnh giới Thiên Võ uy chấn bát hoang, nói không chừng lại có một ngày nào đó ngủ mãi cũng cảm thấy khó chịu, sau đó phóng ra ngoài, Triệu Bân không tin chỉ một cỗ quan tài mà có thể nhốt chặt vị vua ở bên trong.

"Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, ông ta sẽ không đi ra làm loạn".

Nguyệt Thần khoan thai nói, bùa vãng sinh tuy có tác dụng áp chế đối với vong linh, nhưng cũng không phải là tuyệt đối, nếu thi thể của vua Âm Nguyệt phát sinh thi biến, thì bùa vãng sinh sẽ không thể nào phong ấn được nữa.

Đường đường là cảnh giới Thiên Võ, thi thể cũng trở thành xác tiên.

Xác tiên ở phàm giới có bao nhiêu đáng sợ, thế nhân không thể nào tưởng tượng nổi.

Chỉ trách tu vi của Triệu Bân quá thấp, vẽ không ra bùa vãng sinh cao cấp, nếu như để cho cảnh giới Địa Tạng vẽ bùa vãng sinh thì cũng có thể miễn cưỡng áp chế được vua Âm Nguyệt.

Nghe Nguyệt Thần nói, Triệu Bân cũng không dám chắc chắn.

Vua Âm Nguyệt mạnh mẽ như thế nào, chính hắn cũng đã từng lĩnh giáo qua, một khi ông ta phá quan tài xông ra ngoài, không phải cảnh giới Thiên Võ chắc chắn không thể phong ấn lại ông ta một lần nữa, huống chi hắn chỉ là phận tôm tép, chỉ cần bị ông ta tát một cái là tan xương nát thịt.

Triệu Bân không nói thêm nữa, lại bận rộn lĩnh ngộ Kỳ Lân quyết.

Hắn từng thử nghiệm ngưng tụ ra cánh tay, nhưng vẫn chưa thành công, trong Kỳ Lân quyết có nói, luyện đến tầng 5 cũng chưa chắc có thể ngưng tụ ra cánh tay, chỉ có điều cảnh giới Chân Linh tầng 5 cũng miễn cưỡng có đủ tư cách, có thể làm được hay không thì còn phải nhìn vào vận may của bản thân.

Nghĩ đến đây, hắn liếc nhìn Nguyệt Thần.

Nguyệt Thần nắm giữ pháp môn này, cho dù hắn không gặp chuyện bị chặt mất một cánh tay, thì tám chín phần Nguyệt Thần cũng sẽ khiến cho hắn tự chặt cánh tay của mình xuống, sau đó phối hợp với máu rồng và Kỳ Lân quyết để tạo ra một cánh tay kỳ lân, chỉ có điều vừa hay hắn đã bị chặt mất một cánh tay từ trước, sau đó chuyện tốt này lại đến với hắn như một lẽ tất nhiên.

Hắn đoán không sai.

Nguyệt Thần đúng là lo xa nghĩ rộng! Cô ta đã sớm có ý định trong lúc Triệu Bân nằm ở cảnh giới Chân Linh tầng 5 thì sẽ khiến cho hắn tự mình chặt xuống một cái tay, không ngờ rằng trước thời hạn thì cánh tay của Triệu Bân đã bị chặt mất rồi, hơn nữa lúc trước hắn còn có cơ duyên nuốt được một giọt máu rồng, rõ ràng là chuyện gì cũng xảy ra quá đúng lúc.

Đừng nói là Triệu Bân, ngay cả cô ta cũng cảm thấy có một số chuyện đúng là do trời đã định sẵn từ trước.

Dường như chuỗi vận may này được chuẩn bị đặc biệt cho Triệu Bân vậy.

Vì vậy, vận may của tên nhóc này... rất đáng sợ.

"Đại Bằng cánh vàng cũng có thể so với thần thú, nếu dùng máu của nó thì có thể tái tạo cánh tay không?", Triệu Bân toét miệng cười một tiếng, nhìn bộ dáng của hắn, xem ra một cánh tay kỳ lân là không thể nào thỏa mãn được hắn, có lẽ hắn còn đang nghĩ sẽ chặt luôn tay phải của mình sau đó mới tái tạo lại nó.

Xem đi! Tên nhóc này đúng là biết cách học phải đi đôi với hành.

Nguyệt Thần tặc lưỡi, tên này tu vi không cao, nhưng đầu óc rất thông minh.

“Có thể hay không?”, Triệu Bân cười hỏi, hai mắt sáng lên.

"Trên lý thuyết thì có thể", Nguyệt Thần chậm rãi nói: "Chỉ có điều huyết mạch của Đại Bằng đã bị phong ấn, máu của nó lúc này cũng không tốt lắm, mặc dù có thể sử dụng nhưng cũng không nên làm như vậy, máu rồng cùng với máu đại bàng sẽ đối chọi lẫn nhau".

"Đã rõ".

Triệu Bân ho khan một tiếng, xem ra hắn đã quá tham lam rồi.

Đêm ngày càng sâu.

"Máu rồng chính là lấy được từ ngọn núi vàng bên trong Ngưu Gia Trang này".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK