Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ban đêm, mọi người trở về phòng của mình.

Không gian chìm vào im lặng.

Nhóc hám tiền và tên mập thì đang ngủ rất ngon.

Còn Chư Cát Huyền Đạo, lão mập, Tử Linh, Xích Yên cùng với thằng nhóc tóc tím đều không thể nào ngủ được, tuy trong phòng đã tắt đèn, nhưng mấy người này đều đang hướng về phòng của Triệu Bân.

Tên nhóc đó nói sẽ cố gắng liên lạc với sư phụ.

Nói không chừng Đại Hạ Hồng Uyên thực sự sẽ đến, và bọn họ sẽ may mắn được gặp mặt.

Triệu Bân tất nhiên là biết được điều này.

Nói cách khác, chính là do Nguyệt Thần biết được, suy nghĩ của ai cũng không thể thoát khỏi pháp nhãn của thần, ai bảo Triệu Bân tạo nên danh tiếng quá lớn, cho nên tất cả mọi người đều muốn nhìn thấy tiền bối một lần!

"Tú Nhi, có phải là ta đã chơi lớn quá rồi không?"

Triệu Bân ho khan một tiếng, hắn đã bốc phét quá nhiều, sợ là không thể nào xử lý những rắc rối sau này được.

Hừ!

Nguyệt Thần không đáp lời, chỉ phất tay biến ra một luồng sáng màu vàng.

Đó vẫn là những hàng chữ vàng, tự sắp xếp ngay ngắn bên trong ý thức của Triệu Bân.

"Bùa vãng sinh".

Triệu Bân ngẩng đầu lẩm bẩm đọc, đọc xong mới hiểu ra đây là một phương pháp vẽ bùa, so với bùa nổ, bùa tốc hành và bùa định thân thì loại bùa này cực kỳ rườm rà, chỉ nhìn thôi cũng khiến cho hắn hoa cả mắt, có quá nhiều đường vân bên trên lá bùa.

"Dùng bùa này có thể cắt đứt triệu hoán", Nguyệt Thần nhàn nhạt nói.

“Hiểu rồi”, Triệu Bân nhỏ giọng nói, hai mắt sáng ngời.

Bên trên cách vẽ bùa vãng sinh đã có giới thiệu khá cặn kẽ.

Loại bùa này tuy không có tác dụng với người sống, nhưng đối với người chết thì rất hữu dụng, có thể che giấu âm khí, cũng có thể cắt đứt triệu hoán, mà năng lực lớn nhất chính là phong ấn, phong ấn người chết.

"Chín chín tám mươi mốt lá, vẽ đi!", Nguyệt Thần lười biếng lên tiếng.

“Được rồi”, Triệu Bân lập tức phất tay, đạo cụ và trang phục vẽ bùa hắn đều có đủ.

Đã nói mà! Nguyệt Thần sẽ không thấy chết mà không cứu.

Về phần tại sao phải vẽ chín chín tám mươi mốt lá bùa, điểm này thì hắn đã xem qua trong thiên thư huyền môn, con số này là con số cực hạn, có hàm chứa huyền cơ thần kỳ, Nguyệt Thần nói, chín lá bùa là một trận pháp, tám mươi mốt lá bùa tổng cộng hợp thành chín trận pháp, mới có thể phong ấn được vua Âm Nguyệt.

Không còn cách nào khác, ai bảo vua Âm Nguyệt có cảnh giới Thiên Võ chứ?

Sự tồn tại ở cấp bậc đó, cho dù đã nằm xuống dưới lòng đất thì vẫn là một sự tồn tại vô thượng, chứ đừng nói đến thi thể chôn cất trăm năm còn vướng vào thuật dưỡng thi, thi thể càng cổ xưa thì càng đáng sợ, nếu như thi biến thì thiên hạ sẽ đại loạn.

Bùa vãng sinh cực kỳ khó vẽ.

Cho dù Triệu Bân có thiên phú thì cũng phải thất bại nhiều lần, đúng như hắn đoán, những đường vân bên trên lá bùa nhiều không tưởng, rậm rạp chằng chịt, vừa nhìn đã cảm thấy đau đầu hoa mắt, đây không phải là thứ mà bùa nổ và bùa tốc hành có thể so sánh, có yêu cầu rất cao đối với tinh thần lực.

Cũng may, tinh thần của hắn đã lột xác võ hồn.

Thử tới lần thứ năm thì hắn mới vẽ ra được một lá bùa vãng sinh.

"Đúng là một món bùa chú huyền ảo".

Hai mắt của Triệu Bân sáng ngời, sau khi vẽ xong lá bùa thứ nhất, hắn dần dần hiểu được chân lý, cho nên những lá bùa sau hắn cũng không phải vẽ vất vả như vậy nữa, thủ pháp vẽ bùa tiến bộ không ít.

"Đúng là một nhân tài".

Nguyệt Thần cảm thán, năm xưa cô ta vẽ bùa vãng sinh cũng phải thử đến mấy chục lần mới vẽ được, xem ra tên này có thiên phú rất tốt, trong lĩnh vực này, cô ta tự nhận mình thật không bằng Triệu Bân.

"Vì sao chỉ phong ấn, tiêu hủy thi thể không phải sẽ nhanh hơn sao?"

Triệu Bân lại nói, so sánh với việc phong ấn, hắn nghiêng về phương pháp tiêu hủy hơn, như vậy cũng an toàn, người chết cũng chân chính được an nghỉ.

Chà, đáng tin cậy.

"Với tu vi của ngươi mà cũng muốn tiêu hủy thi thể cảnh giới Thiên Võ?", Nguyệt Thần thẳng thừng nói: "Cho dù đối phương có đứng yên cho ngươi đánh, thì ngươi có đánh ròng rã ba năm, năm năm cũng không có kết quả gì".

"Cái ví dụ này thật trừu tượng".

Triệu Bân ho khan một tiếng, tiếp tục an phận vẽ bùa.

Đúng là hắn đánh không lại thi thể cảnh giới Thiên Võ, cho dù kéo ra một xe bùa nổ thì cũng không nổ tung nổi thi thể cảnh giới Thiên Võ. Cảnh giới Chân Linh và cảnh giới Thiên Võ căn bản không ở cùng một thế giới, người thăng lên cảnh giới Thiên Võ cũng như đã lột xác thành tiên rồi.

Tay người phàm làm sao có thể động vào được xác tiên.

Chuyện này hắn sớm đã được lĩnh giáo qua, lần trước khi hắn cùng với tên mập đi nhầm vào trong phần mộ, hắn đã dùng nhiều bùa nổ ném về phía vua Âm Nguyệt như vậy, nhưng thậm chí còn không thể khiến cho thi thể của ông ta bị nhột.

Nói một cách dễ hiểu, cấp bậc của hắn vẫn còn quá thấp.

Hai người không nói thêm gì nữa, Nguyệt Thần cũng lười để ý Triệu Bân.

Triệu Bân khá chuyên tâm.

Hắn có thiên phú nghịch thiên, tốc độ vẽ bùa rất nhanh, hơn nữa còn đạt tiêu chuẩn.

Đương nhiên, sự tiêu hao sức lực cũng khá lớn.

Nếu hắn không có võ hồn cảnh giới Chân Linh thì hắn đã sớm kiệt sức rồi.

"Ngươi nói xem, Hồng Uyên có đến không?"

"Chuyện này có chút khó nghĩ, chỉ có trời mới biết ông ta đang ở đâu".

"Ta còn tò mò về thế lực đã triệu hoán vua Âm Nguyệt hơn".

Trong màn đêm tĩnh mịch, Chư Cát Huyền Đạo và những người khác vẫn chưa ngủ, còn đang bàn tán, từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm vào phòng của Triệu Bân, biết rằng Triệu Bân vẫn chưa ngủ, bởi vì ngọn đèn trong phòng hắn vẫn chưa tắt. Ai cũng đang chờ đợi sư phụ của hắn xuất hiện.

Tử Linh im lặng, chỉ lặng lẽ quan sát.

Việc bà ta rời khỏi cổ mộ cầu cứu cũng là bất đắc dĩ, bởi vì quá kinh hãi thế lực thần bí, nếu không phải có cấm chế trong cổ mộ, thì e rằng vua Âm Nguyệt đã bị gọi đi từ lâu rồi.

May mắn thay, đối phương đã không biết quá chi tiết về phần mộ.

Vì vậy, bà ta vẫn còn thời gian, và bà ta hy vọng Đại Hạ Hồng Uyên có thể giải quyết cuộc khủng hoảng này.

"Tử Linh sư thúc có cảnh giới Địa Tạng đỉnh phong mà cũng không thể tiêu hủy được thi thể của vua Âm Nguyệt sao?"

Thằng nhóc tóc tím lẩm bẩm một câu, hỏi Chư Cát Huyền Đạo và lão mập.

"Ngươi quá coi thường cảnh giới Thiên Võ rồi".

"Muốn hủy thi thể cần có thời gian, tuy Tử Linh quả thực cũng có thể làm được, nhưng vua Âm Nguyệt cũng sẽ không đứng yên để cho người khác hủy mình, lỡ đâu làm không tốt thì còn dẫn đến thi biến".

"Thi thể này đã trải qua trăm vạn năm không có biến hóa, cho nên càng lúc càng dễ phát sinh hiện tượng thi biến".

Tối nay, Chư Cát Huyền Đạo và lão mập vô cùng nghiêm túc, đối với chuyện liên quan đến cảnh giới Thiên Võ thì không thể nào đùa được.

Bình minh lặng lẽ hiện lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK