Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Yên lầm bầm, Linh Lung cũng lẩm bẩm.





Hôm đó ở Thiên Trì, Cơ Ngân kể cho hai người nghe rất nhiều chuyện của hắn thuở nhỏ, trước đó họ không tin, tưởng rằng Cơ Ngân lừa họ, nay được trông thấy hình ảnh trong ký ức, họ tin thật rồi.





Hóa ra:





Cơ Ngân nói dối như cuội nói toàn là sự thật đấy!





“Tên này có vận may tốt quá nhỉ!”





“Nếu không phải đang gặp may thì cũng là đang trên đường đến với vận may”.





“Đời người cứ như đánh bạc bịp vậy!”





Bên dưới không ngừng cảm thán, nhìn rất chân thực.





Cơ Ngân của lúc nhỏ chắc hẳn thường xuyên được cơ hội tới tìm, gần như cứ mỗi một năm đều có một lần may mắn, ví dụ như võ hồn, ví dụ như đan hải, ví dụ như thiên lôi, cũng ví dụ như khả năng tái sinh.





Người so với người sẽ làm người khác tức chết luôn ạ!





Họ tìm cơ hội khó như lên trời.





Tên này thì hay rồi, suốt ngày gặp chuyện tốt, chẳng trách hắn yêu nghiệt đến vậy.





“Không phải Triệu Bân”.





Liễu Như Nguyệt lầm bầm, cô ta và Triệu Bân đã định hôn ước từ nhỏ, trong khoảng thời gian từ ba tuổi tới mười tuổi Triệu Bân chưa từng ra khỏi thành Vong Cổ, thế nên Cơ Ngân không phải Triệu Bân của thành Vong Cổ.





Nhưng cô ta không hiểu, tại sao lúc mới nhìn thấy Cơ Ngân lại quen thuộc đến vậy.





“Không nên chứ!”





Người mơ hồ nhất chắc là Chư Cát Huyền Đạo.





Rất nhiều năm trước ông ta đã ở thành Vong Cổ rồi, đã từng gặp Triệu Bân lúc nhỏ.





Nếu tính thời gian, khi ấy Triệu Bân phải ở thành Vong Cổ mới đúng.





Còn cả bộ kiếm pháp Thiên Lôi kia, rõ ràng là do ông ta truyền dạy.





Thế này là thế nào chứ!





Đây là ký ức của Triệu Bân mà, cứ cảm thấy nó được chắp vá vậy.





Hay là nói, đại trận soát hồn không nhắm chuẩn nên soát nhầm sang người khác rồi?





Ân Minh không thể ngồi yên được nữa, hắn ta đã đứng dậy, ánh mắt rất khó đoán.





Mẹ kiếp, Cơ Ngân lúc nhỏ dường như không hề dính dáng gì tới Triệu Bân của thành Vong Cổ! Hắn ta nhìn vào đan hải, ngó sang Cửu Vĩ Hồ, con hồ ly này sẽ không lừa hắn ta đấy chứ!





Trên thực tế, Cửu Vĩ Hồ cũng đơ ra, chuyện này không đúng!





Thủy Mạc thỉnh thoảng khẽ rung lên, hình ảnh vẫn đang thay đổi.





Mà người xung quanh giống như những khán giả trung thành.





Nói thật lòng, cảnh tượng này cực kỳ thú vị.





Giống như một đám người vác ghế con ra xem ti vi vậy?





Cuộc đời của Cơ Ngân, dường như lại là… một bộ phim truyền hình dài tám mươi tập.





Lúc này đây đang được chiếu từng tập một trên Thủy Mạc.





Vào thời khắc then chốt nhất, Nguyệt Thần rất đáng tin, cấm chế mà cô ta thiết lập đã thay đổi mọi thứ. Những thứ mà đại trận soát hồn lục soát được chẳng qua chỉ là hiện tượng giả mà cô ta ngụy tạo, tất nhiên trong đó cũng có cảnh thật, thật thật giả giả lẫn lộn! Cấm chế của cô ta rất ảo, không phải cố định bất biến mà có thể thay đổi mọi lúc, tóm lại là Cơ Ngân của Thiên Tông và Triệu Bân của thành Vong Cổ được phủi sạch mọi thứ có liên quan tới nhau.





Không chỉ phủi sạch quan hệ, cô ta còn đắp nặn cho đồ nhi của mình một hình tượng người tốt.





Gì mà đỡ bà lão qua đường nè!





Gì mà gánh nước thay ông cụ nè!





Gì mà giúp cô nương đuổi theo tên trộm nè!





Những hình ảnh này được bày ra rất rõ ràng.





Tóm lại, Cơ Ngân chính là một thanh niên tốt đấy!





Theo lời của Triệu Bân thì đây chính là anh đó, anh đây chính là huyền thoại đó.



“Không đúng lắm!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK