Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong một lúc lơ đãng, Tử Đô bất giác quay đầu lại thì đã chẳng còn thấy ai nữa.





Hơn mười mấy cường giả Trấn Ma Ti đi cùng hắn ta cũng đã lạc mất chủ tử.





"Lần này... đến lượt ta".



vietwriter.vn






Triệu Bân và Ma Tử đã gặp nhau, một người mang theo kiếm Ma còn một người mang theo lang nha bổng.





Người vừa nói chính là Triệu Bân, cây lang nha bổng to lớn đen sì mà hắn đang cầm trông hết sức dọa người, mặc dù trông vẫn chưa khí thế bằng Man Đằng to con nhưng nếu muốn đánh người thì vẫn rất tốt, rất vang.





"Kiềm chế chút đi, đừng có mà đánh hắn ta chết", Ma Tử nhấp một ngụm rượu rồi nói.





“Ta tự biết ra tay đúng mực”, Triệu Bân phất tay áo nói.






vietwriter.vn



"Người đâu? Đi đâu hết rồi?"





Có thể nghe rõ tiếng kêu la hoang mang của Tử Đô cách đó không xa.





Triệu Bân và Ma Tử đã ngay lập tức chạy tới.





Địa Tạng đấu với Địa Tạng, Huyền Dương đấu với Huyền Dương mà thôi! Bọn họ vẫn rất có võ đức.





Á!





Đáp lại Tử Đô là một tiếng kêu la thảm thiết.





Cường giả Ma gia cũng ra tay hết sức mau lẹ, bọn họ sớm đã khai hỏa chiến đấu với đám cường giả Trấn Ma Ti nhưng không hề tung ra sát chiêu, tất cả những người này đều là con tin, đều có thể dùng để đổi bạc.





Tiếng kêu la thảm thiết liên tiếp vang lên khiến cho Tử Đô cau mày thật chặt.





Bên trong rặng núi Bất Tử tà hồ này vẫn còn có một số lượng lớn cường giả khác sao?





"Ồ, đây không phải là Tử Đô hay sao?"





Trong lúc hắn ta đang quan sát thì Ma Tử đã cầm kiếm Ma bước ra với nụ cười dài trên môi.





Thấy vậy, Tử Đô ngay lập tức nhíu mắt lại lẩm bẩm: "Thánh tử Ma gia?"





"Tử huynh quả nhiên có kiến thức rộng rãi, ta..."





Ma Tử còn chưa kịp nói xong thì Triệu Bân đã nhảy ra ngoài.





Tử Đô nghe động tĩnh thì ngay lập tức xoay người lại, đập thẳng vào mặt hắn ta lúc này là một cây lang nha bổng đánh bốp một cái khiến cho hắn ta không kịp phản ứng, đầu óc ông ông quay cuồng.





"Đánh ta, cho ngươi đánh ta".





Triệu công tử tức giận đến mức còn đập đi đập lại thêm hai ba lần nữa.





Tử Đô bị đập tới mức trợn mắt, thân thể lảo đảo giống như người say rượu rồi đập đầu xuống đất, cũng giống như Ngô Khởi lúc trước, lúc này thân thể của hắn ta đã co quắp, máu trong miệng trào ra giàn giụa.





Trước khi chìm vào mê man thì hắn ta cũng đã hiểu ra được một điều.





Như thế nào là đón khách? Đây chính là đón khách!





Mà hắn ta cũng chính là vị "khách" cần đón kia.





Ma Tử thở dài thu kiếm Ma lại.





Triệu Bân cũng thu lang nha bổng lại.





Hai nhân tài ngồi xổm trên mặt đất lục soát thân thể của Tử Đô, ai bảo hắn ta là thiếu chủ của một gia tộc lớn chứ? Toàn thân hắn ta đều là bảo bối, đặc biệt là thanh kiếm của hắn ta, ngay cả Triệu Bân cũng không thể nhìn ra nguyên liệu đúc nên thanh kiếm đó, chỉ biết đó là một loại huyền thiết không tầm thường mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK