Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rầm!







Diệp Thanh Sơn và người mã đội đều nuốt nước miếng thật mạnh.







Lẽ ra họ đã chuẩn bị tinh thần đề liều mạng chém hết mình, thế mà bây giờ cả đám lại thành quần chúng vây xem, đây không phải là đánh nhau, rõ ràng là đơn phương chém giết! Cảnh giới Chân Linh trở nên mạnh như vậy từ bao giờ.







Hình ảnh… Ngày càng máu me.







Tiếng la hét thảm thiết cũng vang lên liên tục.







Mấy tên cướp rống họng gào thét trước đó nhanh chóng ném đồ ném đạc lại vừa trốn vừa né, cả tên cầm đầu cũng không phải ngoại lệ, chẳng biết đó là ai nhưng lực chiến này thật sự quá đáng sợ, còn chưa thấy mặt mũi đâu, chỉ có mỗi thanh kiếm đã giết đến nỗi bọn họ phải tháo chạy.







Cắn trúng cục xương cứng rồi.







Tên cầm đầu thầm mắng chửi, mã đội nho nhỏ thế mà lại có cao thủ ẩn nấp.







“Không cướp, bọn ta không cướp nữa”.







Tên cướp hét lên, đó là nỗi sợ hãi đến từ tận sâu trong linh hồn.







Hành nghề bao nhiêu lâu nay rồi, đây là lần đầu tiên họ đụng phải tảng đá cứng như thế.







Tất nhiên, kiếm Long Uyên vẫn chưa dừng lại, vẫn tiếp tục gặt hái mạng người.







“Ép người quá đáng”.







Tên cầm đầu hét to, xoay người, nhấc đao đầu quỷ lên.







Keng!







Kiếm Long Uyên chém tới bị hắn ta dùng một đao hất bay ra ngoài.







Vì thế, hắn ta cũng bị đánh lùi về sau, không còn tu vi Huyền Dương, lực chiến của hắn ta yếu kém đến mức thảm hại.







Keng! Keng!







Tiếng đao và kiếm chạm vào nhau cực kỳ trong trẻo.







Đó là tên cầm đầu… Đang đánh nhau với kiếm Long Uyên.







Cảnh tượng đó chính là sự mỉa mai to lớn nhất, nói lên rằng con người trên đời, một cảnh giới Huyền Dương là thế, cũng chỉ xứng đánh nhau với một thanh kiếm thôi. Muốn đánh nhau với chủ nhân nó, thì tu vi của hắn ta vẫn còn non lắm.







Keng!







Không biết đây là lần thứ mấy tên cầm đầu bị đánh lùi.







Soạt!







Hắn ta còn chưa kịp đứng vững thì Triệu Bân đã đánh tới như một hồn ma.







Ngự kiếm không thể giết được tên cảnh giới Huyền Dương này thì phải để hắn ra đánh, một chưởng Uy Long khiến tên cướp phun máu, giữa khe hở, khí huyền hoàng bắn ra như một vầng sáng đâm xuyên qua mi tâm tên cướp.







Màu của vệt máu đó chính là thứ chói mắt nhất.







Tên cầm đầu ngã ầm xuống đất, hai mắt trợn ngược.







Ít ra cũng là cảnh giới Huyền Dương, bị giết sau một giây thế này có hơi uất ức!







Phụt!







Triệu Bân cũng phun máu, lảo đảo suýt chút nữa đã ngã quỵ, vết thương của hắn chưa khỏi, nội thương rất nặng, tùy tiện đụng vào chân nguyên và võ hồn sẽ bị cắn trả, mặt hắn lập tức tái nhợt không còn một hột máu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK