Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói trắng ra, đây là một loại tiên pháp hồi phục.



Ít nhất thì bây giờ hắn nghĩ như thế.



Đó chỉ là phần nổi của tảng băng trôi mà thôi.




Với đạo hạnh của hắn thì cũng chỉ nhìn thấy được phần nổi của tảng băng mà thôi.



Thế nhưng từng đó là đủ dùng ở thế giới bình thường rồi, chân lý thật sự thì phải chờ đến Tiên Giới mới biết được, vì Vạn Pháp Trường Sinh Quyết chỉ lộ ra sự thần kỳ của nó khi dùng tiên lực để thực hiện.



“Cảm ơn tiền bối đã tặng”.




Triệu Bân khẽ nói, tinh thần chìm vào tâm thức, tập trung tìm hiểu, công pháp tối nghĩa khó hiểu, muốn đọc xuống dưới cũng rất khó khăn, muốn dùng thì cần rất nhiều thời gian để lĩnh ngộ và nghiên cứu sâu hơn.



“Đúng là may mắn nghịch thiên”.



Trong ý thức của Triệu Bân có tiếng nói khe khẽ vang lên, người ngoài không thể nghe thấy.



Đó là Nguyệt Thần lên tiếng, cô ta từng mở mắt ra trong một thoáng và trông thấy bộ tiên pháp đó, một thứ phát sáng rực rỡ lấp lánh, có lẽ Triệu Bân không biết ý nghĩa của phương pháp này, nhưng cô ta là thần nên hiểu rất rõ.



Bàn về những người có lực chiến mạnh nhất của Tiên Giới thì Đại La Tiên Tông luôn cầm cờ đi trước.



Bởi vì, những nhân tài của Đại La Tiên Tông… Trên cơ bản là rất khó đánh chết, dù chỉ còn một chút khí thôi, dù chỉ còn một giọt máu thôi, họ cũng có thể dùng Vạn Pháp Trường Sinh Quyết để tái tạo lại kim thân và nguyên thần.



Con gián đánh không chết chính là từ để nói về Đại La Tiên Tông.



Những kẻ đánh bọn họ, một là không đánh, hai là đánh cho đến khi họ tan thành tro bụi.



Nếu không thì càng đánh càng khó chịu.



Phương pháp đó cô ta cũng biết được một hai, cũng muốn dùng nó để tái tạo nguyên thần và chân thân.



Tiếc là không thể thực hiện được, cô ta là thần, chỉ còn một chút tàn hồn, điều đó vượt ra ngoài khả năng của phương pháp này rồi.



Hay có thể nói là pháp tắc của cô ta không cho phép.



Giữa hai thế giới có sự ngăn cách, trừ khi cô ta vứt bỏ thân phận thần của mình.



“Tiếp tục phát triển theo cái hướng đó đi”.



Nguyệt Thần nhắm mắt lại, cô ta muốn nhìn thử xem không có sự hỗ trợ của sư phụ như cô ta thì tiểu tử này có thể phát triển đến mức nào, không có cô ta, có lẽ hắn sẽ phát triển thêm được thiên phú tiềm ẩn bên trong.



Số mệnh, ba phần do trời sinh, bảy phần dựa vào bản thân tự tranh thủ.



Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống Thiên Tông, khiến dãy núi chìm trong mây mù mờ ảo khoác thêm một lớp áo khoác rực rỡ, sắc trời vừa sáng thì những đệ tử chăm chỉ đã ra ngoài, có người ngồi lưng chừng núi, cũng có người đứng trên đỉnh để hấp thu tinh hoa của đất trời, liếc mắt nhìn lại, khung cảnh đầy sức sống.



“Cơ Ngân, cút ra đây”.



Sự yên bình đã bị một tiếng hét to phá vỡ.


Đó là Vệ Xuyên mới làm nhiệm vụ về, nghe nói tiểu đệ bị đập, bạn tốt bị đánh, nghe nói hắn ta đi rồi… Cơ Ngân lại nhảy ra nhận khiêu chiến nên tức không biết trút đi đâu, trước đó hắn ta không có trong tông môn, bây giờ trở về rồi thì phải tính sổ một phen, không đánh cho tên đó tàn phế nhất quyết không ngừng.
“Vệ sư huynh, huynh nhất định phải giải quyết chuyện này cho ta!”



Trịnh Minh nói với hai mắt còn ngấn lệ, không biết là diễn hay là muốn khóc thật, từ ngoài nhìn vào có vẻ là nửa này nửa kia, hôm đó giữ thể diện cho lão đại bị Cơ Ngân đánh cho một trận, bị đánh tàn phế không nói, còn thua mất hai trăm hai mươi vạn lượng, ngẫm lại cũng thấy đau lòng chứ?



“Ta chờ ngươi ở diễn võ đài”.




Lời Vệ Xuyên nói mang theo một loại sóng âm vang vọng nửa Thiên Tông.



“Trò hay tới rồi”.



“Trước đó đánh nhau hăng hái lắm mà, bây giờ Vệ Xuyên về Thiên Tông rồi, không biết hắn có chịu ứng chiến hay không”.



“Tám trăm lượng, ta cá hắn không dám tới đâu”.




Chỗ diễn võ đài lại xuất hiện rất nhiều bóng người, đệ tử chăm chỉ cũng không còn chăm chỉ nữa, đều chạy tới xem cuộc vui, một kẻ vào cửa sau đánh năm trận, đánh tàn phế năm người, rất muốn nhìn thấy cảnh Cơ Ngân bị đánh, Thiên Tông to như thế, dù sao cũng phải có một người giải quyết hắn chứ.



“Đồ nhi của ngươi chạy đi đâu rồi”.



Trên đỉnh Tử Trúc, Linh Lung đồ đệ của Hồng Uyên đến thăm, tìm khắp lầu các của Mục Thanh Hàn lẫn lầu các của Triệu Bân vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu, đến Thiên Tông nghe thấy sự tích huy hoàng của hắn, ghẹo đến tận gái của đỉnh Lạc Hà, một bức thư tình nổi tiếng khắp Thiên Tông, những người lên đài đánh nhau với hắn đều liệt hết nửa người. Kẻ nữ soái giới thiệu đến quả nhiên là nhân tài.



“Có trời mới biết hắn chạy đi đâu”, Vân Yên nhún vai: “Nói không chừng đã tìm chỗ trốn mất rồi”.



“Trốn cũng tốt”, Linh Lung cười khẽ: “Đỡ hơn bị đánh tàn phế”.



Vân Yên cười, chỉ lẳng lặng thưởng thức trà.



Đồ nhi của cô ta không ngốc, đánh không lại thì cho người ta leo cây!



“Cơ Ngân, cút ra đây”.



Trịnh Minh cứ mắng to mãi không ngừng.



Mấy thứ yêu cầu kỹ năng như chửi bới này phải để kẻ làm tay chân như hắn ta ra tay.



Còn Vệ Xuyên thì cứ đứng trên đài như tấm bia đứng sừng sững như một bức tranh phong cảnh, hắn ta đang nghĩ Cơ Ngân sợ mình nên mới dám nhảy nhót lung tung khi hắn ta đi làm nhiệm vụ, thứ hắn ta muốn chính là cảm giác người ta e dè mình.



“Đúng là nở mày nở mặt, Vệ Xuyên có khác nhỉ! Cơ Ngân còn chẳng dám đến!”



Tiếng bàn tán bên dưới cứ vang lên mãi, từng câu từng chữ đều lọt vào tai Vệ Xuyên khiến hắn ta cứ thấy lâng lâng trong người.



Chờ một lát chờ đến tận trưa.



Người đến xem cuộc vui đã đi mất hơn nửa, Cơ Ngân không dám tới, chắc chắn là như thế.



Khi màn đêm buông xuống, dưới diễn võ đài không còn bóng người, chỉ còn rải rác mấy nhóm tụm năm tụm ba, hơn nữa phần lớn đều ngủ gà ngủ gật, Hoàng Hiết của Luyện Khí các cùng với Ngụy Đằng đang chống gậy chính là hai người trong số đó.



Chờ muốn dài cả cổ, trông mòn con mắt vẫn không thấy bóng dáng Cơ Ngân đâu.



Sắc mặt Vệ Xuyên đã đen như nhọ nồi.

1643422541991.png

Nếu nhìn từ trên trời xuống sẽ thấy câu chuyện này khá là hài hước.



Lần đầu tiên Triệu Bân muốn đến nhưng bị Vân Yên trói lại.



Lần thứ hai, Triệu Bân khiêu chiến thì Vệ Xuyên lại đi mất.




Lần thứ ba, Vệ Xuyên đến gây chuyện thì Triệu Bân lại biến mất, cứ lướt qua nhau như thế, cái tiếng rùa rụt cổ cộng thêm tôm tép nhãi nhép của hắn đã danh xứng với thực trong mắt người ngoài.



Hắt xì!



Triệu Bân mở mắt, còn chưa kịp thở hắt ra một hơi thì đã hắt xì một cái thật mạnh, có lẽ đang có khá nhiều người nhớ thương hắn, hơn nữa còn đang tụ lại một chỗ để mắng hắn đấy nhỉ?



Triệu Vân xoa mũi, xoay người ngồi dậy duỗi lưng một cái thật mạnh.




Tìm hiểu một ngày một đêm, hắn đã hiểu được chút da lông của Vạn Pháp Trường Sinh Quyết.



Phập!



Hắn dùng dao găm cắt một vết máu trên cánh tay mình.



Tiện thể dùng thử Vạn Pháp Trường Sinh Quyến.



Một cảnh tượng thần kỳ hiện ra, vết thương đầy máu tươi nhanh chóng khép lại.



“Kỳ diệu, quả là kỳ diệu”, Triệu Bân nhắm mắt, tĩnh tâm cảm nhận.



Sau khi dùng thử Vạn Pháp Trường Sinh Quyết thì dường như trong cơ thể hắn đã có thêm một loại… Sức mạnh thần kỳ, hắn tự đặt tên cho nó là lực tái sinh, có thể khép lại miệng vết thương trên người trong khoảng thời gian rất ngắn.



Bàn về hồi phục sinh lực thì nó vượt xa Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh.



Bí thuật khác nhau, tác dụng đặc biệt cũng có sự khác biệt.



Chẳng hạn như Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh chỉ dùng để rèn luyện khí lực, chẳng qua nó có thêm chút lực hồi phục, chẳng hạn như Vạn Pháp Trường Sinh Quyết có khả năng tái sinh, nếu dùng nó để luyện thể thì hẳn là không được.



Phập! Phập!



Sau đó hắn lại thử thêm nhiều lần nữa, từng vết máu được cắt ra.



Nếu có người nào khác ở đây chắc hẳn sẽ kinh ngạc lắm, ngạc nhiên không biết tên này có khuynh hướng tự hại mình hay không.



Thử nghiệm ấy mà! Lúc cần tự hại mình thì vẫn phải tự hại mình.



Triệu Bân cắt ra những vết máu, có nông có sâu, tất cả đều hồi phục lại như cũ trong tích tắc.



Hắn có một suy đoán to gan hơn:



Nếu chém cả cánh tay thì vẫn có thể dùng Vạn Pháp Trường Sinh Quyết để tái sinh.



Thế nhưng bấy giờ hắn lại không dám thử, bởi vì hắn còn chưa lĩnh ngộ hết phương pháp này, chưa nắm bắt được điểm tinh túy nhất, nếu chém một cánh tay đi mà không thể tái sinh được thì chẳng phải là vô nghĩa ư?



“Cái tên Vương Dương đó tu Vạn Pháp Trường Sinh Quyết thì đấy nhỉ!”



Triệu Bân thầm nghĩ trong lòng, đêm đó khi chiến đấu hắn mới thật sự nhìn thấy khả năng hồi phục của Vương Dương, à không đúng, có lẽ không chỉ là hồi phục sinh lực mà là lực tái sinh, nếu không hắn đã chẳng vất vả như thế để giết người.



1643422553009.png

Gạt bỏ suy nghĩ đi, hắn tiếp tục tìm hiểu.



Có vài điều hắn cũng không hiểu lắm.



Cùng là lực tái sinh, tại sao lại gọi là Vạn Pháp Trường Sinh Quyết, cứ gọi là Vạn Pháp Tái Sinh Quyết nghe hợp lý hơn ấy! Nghĩ một lát thì hắn cũng bình thường lại, dù có được phương pháp này nhưng vẫn chưa hiểu được, những thứ hắn học hỏi được chỉ là muối bỏ biển, nói không chừng sau khi tu luyện phương pháp này thành công lại có được sự trường sinh bất tử cũng nên.




Nếu thế thì hắn có thể sống thêm rất nhiều năm.



Lần lĩnh ngộ tiên pháp này, tinh thần của hắn hoàn toàn chìm vào đó, cứ như đang ngủ.



Hay có thể nói là hắn thật sự đang ngủ, lại còn mơ thấy ác mộng, trán lấm tấm mồ hôi, trên đó còn hằn rõ vẻ đau khổ, tiếng kêu rên vang mãi như thể đang bị giam cầm trong giấc mơ đó, muốn tỉnh cũng không cách nào tỉnh lại được.



Trong mơ hồ, dường như hắn lại trông thấy cánh cổng trời cực lớn đó, còn xa xôi hơn cả giấc mơ ấy.




Trong mơ hồ, dường như hắn lại trông thấy một vầng sáng, nói chính xác hơn là một bóng lưng như thực như ảo, bao trùm trong ánh sáng vĩnh hằng, bước vào khoảng không vô tận bay về phía cánh cổng trời cực lớn.



“Nếu ta chết, thì để ngươi lên”.



Trong mơ hồ, một lời nói đầy cổ xưa và tang tóc vang lên, như thể nó đã vượt qua dòng chảy rất dài của thời gian, khàn khàn mang theo chút chờ mong, như một ma chú văng vẳng bên tai hắn mãi không tan.



Ưm…!



Nguyệt Thần đang bế quan đột nhiên rên khẽ, hồn thể cứ vặn vẹo mãi không yên.



Trong tiềm thức của Triệu Bân, thứ Triệu Bân có thể nhìn thấy thì cô ta cũng vậy, Triệu Bân nghe gì cô ta cũng nghe thấy, những lời cổ xưa đầy tang tóc đó khiến cô ta cũng phải run sợ.



“Khóa thời không?”, Nguyệt Thần khẽ thì thào, đầy kinh ngạc và ngơ ngác.



A…!



Triệu Bân đột nhiên hét lên, bật dậy thở hổn hển.



Cơn ác mộng này cũng khá dài, tuy đã tỉnh nhưng lại không phân biệt được đâu là thật và đâu là ảo.



Đôi mắt lẽ ra nên sâu thăm thẳm đó lại mang vẻ ngờ nghệch nào đó.



“Người đó là ai?”



Tiếng hỏi khẽ đó chỉ mình hắn nghe thấy.



Cộng với lần trước, thì đây đã là lần thứ hai giấc mơ quay trở lại.



Cổng trời cực lớn, những lời tang thương, bóng lưng vĩnh hằng trông như thứ chỉ tồn tại trong giấc mơ hư ảo, rồi lại tựa như khắc sâu vào linh hồn hắn, trong lơ đãng, bất giác diễn cùng hắn một vở kịch.



“Người đó là ai?", Nguyệt Thần hỏi.



Đó chắc hẳn là một thần sáng từ rất xưa… Mạnh hơn cô ta rất nhiều, ít nhất cũng phải sáu thế hệ, khiến hồn thể của cô ta phải cố gắng chiến đấu, điều cô ta tò mò là vị thần đó có quan hệ gì với Triệu Bân.



“Sắp xuất quan rồi mà lại xảy ra chuyện như thế”.



Hai má Nguyệt Thần tái nhợt, lại ôm eo thất tha thất thểu ngồi xuống.



Nói thật thì vết thương không hề nhẹ, cũng may vẫn còn thần vị bảo vệ, nếu không chắc đã hồn phi phách tán, nhưng vết thương cũng không hề nhẹ nên vẫn phải bế quan để hồi phục hồn lực và cũng là dưỡng thương.


Trước khi nhắm mắt lại cô ta còn nhìn Triệu Bân.


Cái tên quả nhiên không phải là người bình thường!



“Giấc mơ kỳ lạ thật”.




Bên này, Triệu Bân đã hoàn toàn tỉnh táo và cứ thì thào mãi không thôi.



Không biết thời gian trôi qua bao lâu hắn mới thôi suy nghĩ, tạo ấn thực hiện thuật thông linh.



Éc!



Tiếng kêu đó khiến Triệu Bân cảm thấy rất vui.




Rất nhiều ngày trôi qua, cuối cùng thông linh cũng không còn vách ngăn, cuối cùng hắn cũng triệu hồi được Đại Bằng cánh vàng.



Đại Bằng giờ phút này thật sự đã trở nên phi thường.







Lâu ngày không gặp, nó đã bỏ đi bộ lông tạp nham kia, toàn thân là lông chim màu vàng, nhất là đôi mắt đó sắc bén hệt như lưỡi kiếm, có lẽ nó đã trải qua niết bàn, lực huyết mạch tiềm ẩn được kích phát ra rất nhiều, huyết khí màu vàng ẩn chứa lực sinh mệnh mênh mông.



Ngoài ra còn đầu của Đại Bằng cũng lớn hơn trước kha khá.



Éc!



Đại Bằng lại lên tiếng, nó hào hứng kêu, quả đầu lông lá cứ cọ vào người Triệu Bân tới lui, cứ như một ngày không thấy cách ba thu, miễn bàn đến việc lần này họ xa nhau lâu như thế, trúng một chiêu Ma Luân Huyết Tế suýt mất cả mạng.



“Đi”.



Triệu Bân cười, leo lên lưng Đại Bằng.



Đại Bằng lại rít lên, như một vầng sáng vàng bay thẳng lên trời, nó cứ liên tục kêu éc éc, có lẽ đang muốn kể cho Triệu Bân nghe gì đó. Người ngoài không hiểu được tiếng kêu của nó nhưng Triệu Bân tâm linh tương thông lại nghe hiểu, Đại Bằng đang thể hiện sự vui sướng của nó.



Không bao lâu, Đại Bằng đã bay ra khỏi khu núi rừng đó.



Triệu Bân tìm đường, lại mò đến con sông đó, một đường tìm kiếm Vương Trác.



Nhưng khác với lần trước là lần này hắn từ nam tìm lên bắc, dù sao tỷ thí tân tông cũng sắp đến gần rồi, không thể đi quá xa Thiên Tông, hắn còn phải trở về tham gia tỷ thí, hắn cần viên đan Tỉnh Thần đó để cứu Liễu Tâm Như.



Sông lớn thì có nhiều nhánh, từ trên trời nhìn xuống cũng không hề dễ dàng để tìm được một người.



Cũng như lần trước, hắn không xác định được Vương Trác đã đi hướng nào, lại càng không biết Vương Trác còn sống hay không.



Lại đến một vùng khác.



Đại Bằng xoay quanh trên trời, Triệu Bân nhìn xuống quan sát.



Không thấy bóng người nào.


Nhìn một lát thì hắn phải liếc sang, dưới kia không người nhưng trên không thì có.
Dõi mắt xem thật kỹ, có thể thấy một đám mây màu đỏ máu tung bay, nói chính xác hơn là một con chim lớn, Huyết Điêu cả người đỏ sậm, tốc độ như tia chớp lướt qua bầu trời bay đến, trên lưng có người ngồi xếp bằng.



“Thi Sơn”.



Hai mắt Triệu Bân híp lại thành đường thẳng, nhận ra người đó là ai.




Đó là người của tộc xác chết, hắn từng gặp trong phần mộ vua Âm Nguyệt, còn dùng thân phận Hồng Uyên dọa kẻ đó chạy, không ngờ lại gặp nhau ở đây, khỏi phải hỏi, chắc chắn lão ta lại đi đào mộ ai đó rồi.



Ngoài Thi Sơn thì trên lưng Huyết Điêu còn một người khác.



Đó là một thanh niên áo đen như một bức tượng ngồi xếp bằng cực kỳ vững vàng.



Thấy thế, Triệu Bân chỉ muốn bỏ chạy thật nhanh.




Cũng chẳng trách hắn được, bởi vì đó chính là Ma Tử, Thánh Tử Ma gia.



Hôm đó, kẻ từng đánh lén Hoa Đô bằng Ma Luân Huyết Tế trên đường cái thành Minh Nguyệt chính là người này, còn từng đuổi giết hắn, Đại Bằng trở về linh giới nhiều ngày không cách nào thông linh được cũng vì trúng phải Ma Luân Huyết Tế của hắn ta, ngọn lửa màu đen quỷ dị đó một khi đã dấy lên sẽ cháy mãi không ngừng.



Hắn nhận ra thì tất nhiên Đại Bằng cũng nhận ra.



Bởi vì nhận ra đó là Ma Tử nên ánh mắt Đại Bằng mới lóe lên ánh sáng lạnh hơn cả băng.



Từng trúng một chiêu Ma Luân Huyết Tế, suýt chút nữa là khiến nó chôn thây tại đó, chữa thương rất nhiều ngày mới khỏi.



“Tộc xác chết liên kết với Ma gia à?”, Triệu Bân thầm nghĩ trong lòng.



Nhìn thấy Thi Sơn là đủ đáng sợ rồi, lại còn cộng thêm Ma Tử, hai người họ lại đi chung.



Éc!



Đang ngước nhìn thì Huyết Điêu đã bay đến, ánh mắt nhìn Đại Bằng đầy khát máu và hung tàn.



Thi Sơn khẽ liếc sang nhìn Triệu Bân, cũng nhìn Đại Bằng, có thể thấy được sự phi thường của Đại Bằng cũng như Triệu Bân, tiểu bối này… Không phải là cảnh giới Chân Linh bình thường.



Ma Tử bên cạnh lão ta cũng mở mắt ra.



Khi nhìn thấy Triệu Bân, Ma Tử chợt nhíu mày lại, cứ thấy quen quen thế nào ấy.



Soạt!



Huyết Điêu lao đi như tia chớp, sải cánh lướt ngang qua vòm trời.



“Không phải hai bên bắt tay nhau”.



Triệu Bân thì thào, một thoáng nhìn lướt qua hắn đã nhận thấy một vài manh mối.



Ma Tử khoanh chân bất động ở đó không phải vì hắn ta chẳng muốn cử động, là không thể cử động được, có lẽ đang bị Thi Sơn trói buộc, nếu hắn đoán không sai thì chắc là Thi Sơn tóm Ma Tử về, còn bắt về làm gì thì hắn cũng đoán là để luyện con rối xác chết, hoặc là mang về tra hỏi những bí ẩn của Ma gia truyền lại.



Ba người họ, là kẻ thù của nhau.



Nay một trong số đó tóm một kẻ khác, cũng khá thú vị.



“Không nên nán lại nơi này lâu”.

1643422575575.png

Không ngờ con Huyết Điêu đó lại bay ngược trở về, Thi Sơn ngồi khoanh chân trên lưng đó đã đứng dậy, con ngươi ánh lên vầng sáng lạnh lẽo, khóe miệng nhếch lên nụ cười âm hiểm nhìn thẳng vào Triệu Bân cùng Đại Bằng.



Nơi rừng núi hoang vu thế này sắp xảy ra một vụ giết người cướp của.



Triệu Bân cũng đứng dậy, dán hai lá bùa tốc hành lên người Đại Bằng.




Thi Sơn là Địa Tạng tầng cao nhất, có thêm hai con rối xác cảnh giới Địa Tạng, tức là ba Địa Tạng.



Hắn đánh không lại nên chỉ có thể chạy.



“Tiểu bối, vội vã đi đâu thế”.




Thi Sơn cười, vung tay dán hai lá bùa tốc hành như hắn.



Soạt!



Huyết Điêu cảnh giới Huyền Dương tầng cao nhất có tốc độ cực nhanh.



Chỉ vài giây đã rút ngắn khoảng cách còn mấy chục mét.



Cùng lúc đó, ánh mắt Thi Sơn xuất hiện tia chớp, nhắm thẳng về phía Đại Bằng.



Đánh người phải giết ngựa trước.



Giết được thú cưỡi rồi… Cái gì cũng dễ bàn.



Phá!



Triệu Bân hừ lạnh, dùng kiếm Long Uyên để cản tia chớp lại.



Vấn đề là tu vi của hắn thua kém người ta quá nhiều, tuy đỡ được nhưng cũng bị hất ngã lăn.



“Đi”.



Triệu Bân chẳng cần phải nghĩ nhiều, ra lệnh cho Đại Bằng.



Còn hắn thì như một cái bao cát rơi xuống từ trên không.



“Đúng là thú thông linh, trí nhớ kém thật”.



Thi Sơn nhếch môi lên, một tay thò xuống dưới muốn tóm lấy Triệu Bân.



Tất nhiên Triệu Bân sẽ không để bị tóm, một giây trước đó đã dán bùa tốc hành lên người, tốc độ rơi xuống nhanh hơn để tránh né cú bắt của Thi Sơn, từ xa nhìn lại, hắn là một sợi chỉ rơi từ trên trời xuống.



“Hay lắm tên tiểu võ tu kia”.



Thi Sơn bắt đầu thấy hứng thú, điều khiển Huyết Điêu lao xuống đuổi theo.



Cách mặt đất vài mét thì hắn lấy một lá bùa lơ lửng ra, vững vàng đáp xuống.


Hắn như một bóng đen lao nhanh vào khu rừng rậm rạp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK