Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

May mà Đại Bằng có cách phá giải.







Nếu người bị nhắm trúng là hắn thì chắc cả người đã bị đốt thành tro rồi.







Có điều, bí thuật đó có giới hạn về thời gian, bá đạo như thế thì chắc chắn tiêu hao khá nhiều sức mạnh của con ngươi trong mắt nên tạm thời sẽ không thể dùng lần thứ hai, nếu không thì thanh niên áo đen đã cho hắn thêm một nhát rồi.







Soạt!







Huyết Ưng phóng xuống từ trên không, theo sau nó là một bầu trời kiếm khí.







Trong lúc tấn công, thanh niên áo đen đã nương tay, hắn ta chỉ sợ mình bất cẩn giết chết Triệu Bân. Tên nhóc này chạy thoát ra từ địa cung nên phải bắt sống, phải bắt về hỏi cho rõ ràng. Nếu như hắn ta muốn giết chết Triệu Bân thì đối tượng mà hắn ta nhắm vào trước đó đã không phải là con chim tạp nham đó rồi.







Bụp, bụp, bụp!







Triệu Bân rơi xuống vẫn đang dùng hồn ngự kiếm.







Dù thanh niên áo đen đã nương tay nhưng hắn vẫn máu me đầy người, kiếm khí cắt lên người hắn văng ra máu với màu đỏ chói mắt. Nếu đổi lại là cấp Chân Linh bình thường thì chắc đã bị chặt thành tám khúc từ lâu rồi.







“Chống trả cũng vô dụng!”







Thanh niên áo đen cười lạnh lùng, khi hắn ta đưa tay lên thì một tấm lưới được tạo ra từ những lá bùa lập tức giáng xuống.







Triệu Bân thấy vậy thì nheo hai mắt lại.







Hắn đã từng nhìn thấy tấm lưới phù văn đó.







Trước đây, lúc lão răng vàng bắt hắn luyện đan thì tên đó đã dùng đến bí thuật này.







Tối đấy, nếu không có sấm sét thì hắn đã không phá được vòng vây.







Hắn không chút chần chờ, lập tức dán hai lá bùa tốc hành lên người, tốc độ rơi xuống đột nhiên tăng lên, nhìn từ xa giống như một tia sáng chiếu sáng từ trên trời xuống, nhờ vậy mới thoát khỏi được tấm lưới lớn.







“Lâu lắm rồi ta chưa thấy cấp Chân Linh xuất sắc như ngươi!”







Thanh niên áo đen cười nguy hiểm, Huyết Ưng dưới chân hắn ta phóng xuống, nhanh như một tia chớp.







Keng! Keng!







Triệu Bân phất tay áo, phi đao bay ra hàng loạt, một nửa treo bùa lôi quang, một nửa treo bùa nổ, hơn nữa, tất cả đều đã phát nổ. Tiếng nổ vang rền khắp trời, lôi điện chói mắt cũng sáng rực cả bầu trời.







Ứ...







Thanh niên áo đen hừ lên một tiếng khó chịu, hắn ta bị nổ trong tình trạng không kịp trở tay, hai mắt cũng tối đen không thấy gì, vì mắt phải dùng bí thuật nên chưa hồi phục thị lực, chứ không thì hắn ta chẳng cần để bụng chút lôi quang này. Đến hắn ta còn như thế thì đừng nói gì đến tọa kỵ của hắn ta, bay nhanh quá cũng chưa chắc là chuyện tốt, nó tông thẳng vào nên chao đảo. Đôi mắt tinh tường, vốn dĩ sáng long lanh mà giờ cũng tóa đom đóm, nó nghiêng ngả khiến thanh niên áo đen suýt chút té lộn nhào.







Chính vào khoảnh khắc đó, Triệu Bân đã rơi vào trong rừng.







Trước khi rớt xuống đất, hắn đã dùng bùa lơ lửng, cố gắng cố định cơ thể rồi từ từ rơi xuống đất. Hắn chệnh choạng, đi vào trong rừng sâu. Vốn dĩ hắn đang yếu ớt, lại dùng nhiều bùa chú như thế, chân nguyên tích lũy trong đan hải lại khô cạn. Nhưng đó chỉ là chuyện nhỏ, thứ làm hắn khó chịu là ma đạo phản phệ, chân tay xương khớp, lục phủ ngũ tạng, kỳ kinh bát mạch đều đau đớn vô cùng, hắn run lên cầm cập, thất khiếu đã chảy máu, đến ý thức cũng trở nên mơ hồ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK