Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cũng không phải”, Linh Lung vẫn lắc đầu: “Chú thôn võ có màu đỏ đậm”.





“Anh bạn nhỏ, ngươi có nhận ra không?”, Triệu Bân nhìn vào Tiểu Kỳ Lân.





Kỳ Lân cũng lắc đầu, có lẽ nhánh thánh thú nhận ra được ấn chú, nhưng nó vẫn còn nhỏ tuổi, chưa thừa kế hoàn toàn mọi ký ức, chỉ nhìn một góc nên không thể nhận ra là chú pháp gì.





Sau câu nói này, đỉnh núi im lặng rất lâu.





Hoa văn ấn chú mà Triệu Bân vẽ ra cũng là một phần cực kỳ ít ỏi, rất khó phân biệt. Phải biết rằng trên thế gian có hàng ngàn hàng vạn chú pháp, nếu phải so sánh từng cái, cái này nào cũng có phần tương đồng, huống hồ nhiều ấn chú họ còn chưa từng thấy bao giờ, thậm chí chưa từng nghe nói.





Như thế đủ biết độ khó đến đâu.





Cũng chính vì độ khó này mà cả bốn người càng thêm giật mình. Đây là kiệt tác của nhân tài nào vậy, đưa vào trong cơ thể mà không có cảm giá gì, dù là người có Thiên Nhãn như Cơ Ngân cũng không thể thấy rõ hoàn toàn, không nhận ra được là loại ấn chú nào, không biết ra tay từ đâu, muốn tìm người hạ chú càng giống như nằm mơ giữa ban ngày.





Ấy vậy mà lúc này Hồng Uyên lại không ở Đế Đô.





Ông ta còn sống hay không vẫn chưa rõ được kia kìa?











Đến khuya, ba người kia mới rời đi, trước khi đi, mỗi người in một hình vẽ. Linh Lung đi tìm sư huynh và sư đệ, Dương Huyền Tông đi tìm Thái Thượng trưởng lão, toàn là người từ dòng chính, chí ít sẽ không bại lộ ra ngoài. Chuyện này can hệ quá lớn, không thể kinh động tới kẻ hạ bùa, phải âm thầm lặng lẽ mà điều tra.





Còn về Long Phi, cô ta sẽ tới đại địa linh mạch.





Mẫu hậu của cô ta cũng là một người hiểu nhiều biết rộng, chưa biết chừng bà ấy nhận ra được.





Cô ta đi rất không đúng lúc, phụ hoàng cũng ở đó, đang cùng mẫu hậu của cô ta giản lược một vạn từ kia kìa?





Cạc!





Đại Bằng sải cánh bay cao, giống như một luồng sáng màu vàng kim xẹt ngang bầu trời.





Triệu Bân khoanh chân ngồi trên mình nó, lặng lẽ thiền.





Lại tiêu hao căn nguyên, thể phách cực kỳ khó chịu.





Hắn đi về phía thành Thiên Thu, phải tìm Thương Khung đàm đạo, kinh nghiệm và vốn sống của ông ta cũng rất sâu rộng. Nếu có phân thân ở thành Thiên Thu, hắn cũng không cần chạy qua chạy lại như vậy, thế nhưng căn nguyên phản phệ, phân thân tiêu tán hết rồi, vẫn phải để bản tôn đích thân chạy tới.


Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, bản tôn đi một chuyến cũng rất cần thiết.





Rất nhiều người trong hoàng tộc và Thiên Tông đều trúng chú pháp, người của hắn ở thành Thiên Thu, ví dụ như người thừa kế ở Ma vực, Bạch gia và Mộ gia, phải chăng cũng có? Nếu họ cũng trúng bùa chú thì ván cờ này lớn đến mức khó lòng tưởng tượng.





Đùng! Binh!





Khi hắn đang đi thì tiếng nổ ầm ầm vang lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK