Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Bân hô lên đầy kiên định, cưỡng ép mở một con đường máu, chạy về phía Tây.





Đây là chiến lược của hắn, dẫn dụ hết không quân của vương triều Hắc Long, tìm chỗ nào đó để tiêu diệt cả thảy, cùng lắm thì khiến chúng bị thương nặng, cũng coi như giảm bớt áp lực cho núi Thương Long. Không còn không quân lục soát và tuần tiễu, hắn và Long Phi tiếp tục đánh lén mới dễ dàng hơn.





Soạt! Soạt!











Phía sau lưng Triệu Bân, tọa kỵ phi hành đen ngòm ngòm đuổi theo sát sạt.





Long Phi cũng điên cuồng đuổi theo, khi nào cần thiết, cô ta không ngại mở Cửu Vĩ hóa.





Giết!





Núi Thương Long mới im lìm chưa được vài ba giây đã vang vọng tiếng hô hào.





Gặp Thánh Tử Thiên Tông thì đòi giết, gặp hoàng đế Đại Hạ cũng đòi bắt, binh tướng của vương triều Hắc Long điên cuồng tấn công.





Chiến!





Binh tướng Đại Hạ hô hào ầm ý, dốc sức chém giết.





Có lẽ vì Cơ Ngân chạy đến mang theo một sự tín nhiệm nào đó, khơi dậy ý chí chiến đấu tiềm ẩn của họ. Hoàng đế của triều Long Đại Hạ ở đây, Thánh Tử của Thiên Tông Đại Hạ cũng ở đây, kề vai sát cánh, ai nấy phấn khích đến mức nhiệt huyết trào dâng, chém giết điên cuồng, ngoan cố chống cự trên từng ngọn núi, quyết không lùi bước.





“Gần đây có mưa lớn không?”





Thống soái của vương triều Hắc Long đã hỏi câu này rất nhiều lần.





Ông ta sợ chứ, sợ Cơ Ngân dẫn sấm sét tới, vương triều Đại Nguyên của một năm trước chính là bài học còn sờ sờ ra đó, mà hai vị thống soái chết vì sét đánh của vương triều Đại Nguyên chính là ví dụ tiêu biểu nhất. Ông ta cũng là thống soái, nhưng là thống soái của vương triều Hắc Long, tuyệt đối không thể “tiếp bước” hai người kia được.





Bên cạnh ông ta, một ông già tóc bạc phơ đứng thẳng tắp, một tay cầm đĩa bát quái, một tay bấm đốt tính toán, ngẩng đầu trông trời. Nói cách khác, người này đang xem tinh tượng, thống soái hỏi bao nhiêu lần thì người này xem bấy nhiêu lần.





“Không có mưa”.





Lời nói của ông già tóc bạc rất chắc chắn.





Với thống soái của vương triều Hắc Long, ba chữ này hữu hiệu hơn bất kỳ thang thuốc tốt nào. Không có mưa, không có sấm sét, vậy thì dễ thôi. Cơ Ngân không mượn được thiên uy, hắn chỉ là một túc chủ Kỳ Lân, còn ông ta có trăm vạn hùng binh, còn sợ một võ tu Địa Tạng chắc?





“Bắt được Cơ Ngân, lập tức phong vương”.





Lại là mệnh lệnh này, được ông ta gào thét tới rung trời chuyển đất.





Binh tướng của vương triều Hắc Long rất phấn khích, binh tướng của Đại Hạ rất phấn khích, ông ta cũng cực kỳ phấn khích, máu huyết sôi lên sùng sục. Long Chiến bị bao vây, Cơ Ngân bị truy sát, cơ hội lập công ở ngay trước mắt! Nếu bắt được hoàng đế của Đại Hạ, nếu diệt được Thánh Tử của Thiên Tông, vậy thì đây sẽ là chiến tích tầm cỡ đến mức nào cơ chứ? Phong hầu phong tướng còn không xứng với công lao của ông ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK