Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng nhìn hết một vòng cũng không nhìn thấy bóng dáng của hắn đâu, điều đó khiến cho cô nhóc cảm thấy có chút mất mát.





“Hắn không đến sao?”, nhóc hám tiền hỏi.





“Ai?”, Triệu Bân vừa đánh vừa hỏi.





“Triệu Bân chứ ai nữa!”, nhóc hám tiền bĩu môi nói.





"Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt", Triệu Bân ngoái đầu nhìn lại, chớp mắt cười nói.











Giết!





Chiến!





Tiếng hét “giết” của Bạch gia trên đảo vang vọng khắp trời đất.





Một hòn đảo đang yên đang lành, vì trận chiến hỗn loạn này mà phải bị nhuốm máu.





Có thể dễ dàng thấy được cao thủ bốn phương đang rơi vào thế yếu.





Ít nhất, chỉ xét trong những cao thủ đỉnh cao còn lại thì bọn họ cũng nằm ở thế hạ phong. Có rất nhiều người ở cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng lại không có ai có thể đánh tay đôi được với nữ soái, tên Huyết Y Môn thủ lĩnh mạnh nhất thì bị lão tổ Bạch gia khống chế, cách đánh liều mạng của ông ta khiến hắn ta phải liên tục lùi về sau, còn những người còn lại thì không đáng để nhắc tới.





“Mẹ nó!”





Lúc cuộc chiến đang diễn ra ác liệt thì đột nhiên có tiếng chửi thề vang lớn.





Là nhóc ham tiền! Người nhỏ mà miệng thì lại to cực, cô nhóc nghe Triệu Bân nói xong thì đôi mắt trong veo bỗng mở to, trợn tròn với vẻ không thể nào tin nổi, đầu óc mơ màng.





Trời ơi!





Không ngờ Cơ Ngân của Thiên Tông và Triệu Bân của thành Vong Cổ lại là cùng một người.





Hèn gì!





Hèn gì Cơ Ngân lại liều mạng cứu nhà họ Triệu!





Hèn gì lần đầu tiên nhìn thấy Cơ Ngân, cô nhóc lại thấy quen thuộc đến thế.





Hèn gì Cơ Ngân lại vượt ngàn dặm xa xôi đến cứu Bạch gia của cô nhóc.





Giờ thì mọi thứ đã có thể giải thích thông rồi.





Niềm vui bất ngờ này khiến cô nhóc có chút không kịp trở tay.





Vì không kịp phản ứng nên mới không kiểm soát được trạng thái của mình.





Cô nhóc lớn vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên nói tục chửi thề.





Hơn nữa, còn nói tục ở chỗ đông người thế này, e là tất cả mọi người ở đây đều đã nghe thấy hết rồi.





Muốn không nghe thấy cũng khó!





Tất cả những người đang chiến đấu, dù là cao thủ đến từ khắp nơi hay là người của Bạch gia, tất cả đồng loạt liếc mắt nhìn sang, đến cả lão tổ Bạch gia đang liều chết với tên Huyết Y Môn thủ lĩnh cũng quay lại nhìn với ánh mắt thắc mắc, con nhóc này muốn dọa chết người khác à? Sao không biết giữ kẽ gì hết!





Hổ báo vậy thì sau này sao gả đi được?





Triệu công tử vẫn là người bình tĩnh nhất, hắn cầm Long Uyên và chém ra.





Nhóc ham tiền vẫn chưa kịp phản ứng, đứng ngây ra đó một lúc lâu, nếu không nhờ có Triệu Bân bảo vệ thì chắc cô nhóc đã bị cao thủ tứ phương giết chết rồi, sớm biết thế này thì hắn đã đợi đến khi đánh xong trận này mới nói rồi.





“Ngươi giấu làm ta khổ quá mà”.





Một lúc lâu sau nhóc ham tiền mới định thần lại, trừng Triệu Bân một cái, còn đạp cho hắn một cú nữa. Cô nhóc cười sung sướng, Cơ Ngân đến, Triệu Bân cũng có mặt, hai người chính là một, bất kể là Cơ Ngân hay là Triệu Bân thì cũng đều là anh hùng cái thế trong lòng cô nhóc.





“Lừa ta này”.





“Lừa ta này”.





Có lẽ vì quá vui mừng nên sức chiến đấu của cô nhóc này đã bộc phát, tung ra đấm nào cũng nói câu đó, mỗi một cú được đánh ra là chắc chắn có một người cảnh giới Địa Tạng bị đấm chết. Trong mấy kẻ thù của cô nhóc, tên nào tên nấy cũng chết rất ấm ức, nói cho rõ nghe, bọn này lừa cô khi nào?



Trên thực tế, nhóc ham tiền đang thể hiện niềm vui trong lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK