Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại Bằng cánh vàng hót vang, bay lên trời cao.





Trong lúc đó, hắn biến ra các phân thân, chạy tới biên ải Đông Nam, phân thân lại tạo thêm nhiều phân thân nữa, đẩy qua bên mộ vua Âm Nguyệt, hắn đã nói là xây lại mộ phần cho vua Âm Nguyệt thì không thể nuốt lời.





Lúc này mới giống như lời của người nói chứ.





Vua Âm Nguyệt đang ở vùng đất U Minh rất vui mừng.





”Tám ngàn năm!”





Thương Khung liên tục lẩm bẩm lời này suốt dọc đường.





Triệu Bân cũng nghe ra được sự thổn thức trong giọng nói của Ma tướng. Tưởng nhớ quá nhiều, thời gian tám ngàn năm quá lâu, rất nhiều nơi đã thay đổi, khác hẳn trong ký ức của ông ta, điều này khiến Thương Khung hoảng hốt, cũng có chút sợ hãi. Ông ta không phải người thời đại này, rất khó tìm được sự an ủi, càng đừng nói gì tới người quen.





“Nhóc con, ngươi đã chạy đi đâu thế!”





Bên tai Triệu Bân vang lên một giọng nữ.





Là nhóc hám tiền!





Bạch gia đã ra khỏi Nam Vực, đang tiến tới núi Bất Tử. Triệu Bân chạy nhưng để lại phân thân mà Bạch Nhật Mộng lại hỏi qua phân thân, chủ yếu là vì sợ hắn gặp nguy hiểm.





“Các người cứ đi trước, ta sẽ nhanh chóng đuổi kịp!”, Triệu Bân cười đáp.





Nhóc ham tiền phồng má, vểnh môi không quấy rầy nữa, nằm úp sấp trên tọa kỵ ngủ thiếp đi.





Nhưng đám mấy ông già kia lại không thể nào ngủ nổi, ra khỏi lãnh thổ Nam Vực, họ gặp không ít người, nghe được không ít kỳ tích, mà kỳ tích của ai nào? Của Cơ Ngân chứ ai, hắn dùng lôi điện đánh chết rất nhiều người, còn vào Biển Chết nữa chứ, đến giờ họ thật sự không rõ nhờ đâu mà hàng này có thể sống sót đi ra.





Triệu Bân tiếp tục ổn định thân mình, hắn đang ở trước một tòa thành cổ.





Bảng tên trước cửa hàng hiện lên ba chữ “thành Vong Cổ” vô cùng chói mắt.





Hắn đi dọc về phía Bắc, ngang qua quê quán, sao có thể không vào xem.





Thành Vong Cổ trong đêm vẫn phồn hoa như trong trí nhớ của hắn: Đèn lồng đỏ thẫm treo cao kiều diễm như đóa hoa, tiếng hét rao hàng không ngừng, không ít mấy kẻ mãi nghệ giang hồ như nuốt dầu phun lửa, như múa thương vung gậy... không khí vô cùng náo nhiệt. Muôn màu của thế gian đều tái hiện đặc sắc tại thành nhỏ này.





Triệu Bân không lộ mặt mà lẳng lặng đi qua.





Lọt vào tầm nhìn phần lớn đều là những gương mặt, còn có quán trà, quán rượu, tiệm cơm... mọi thứ đều như trước kia khi hắn còn sống ở đây mười năm, mà giờ hắn lại như khách qua đường.





“Ông ơi, bán một cân rượu hoa điêu!”





Đi ngang qua quán rượu, hắn mua một bầu.





Đây là rượu đặc sản ở đây, uống rất có mùi vị.





Nhưng giờ hắn chỉ thấy đắng chát lẫn chua xót.





Triệu Bân lẳng lặng nghỉ chân trước phủ đệ của Triệu gia.





Triệu gia lúc này trống rỗng, cách cửa chính vẫn có thể nhìn thấy mạng nhện, lá rụng đầy đất, từng mảng rêu phong như những đóa hoa tàn lụi, rách nát vô cùng.





“Hầy, Triệu gia...”





Có người đi ngang qua là có tiếng thở dài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK