Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kẻ đó vừa dứt lời, bầu trời rung lên, Tru Sát Tiên Trận thức tỉnh rồi, sấm sét ngang dọc trên bầu trời. Thứ này không phải sấm sét thực sự, mà là uy lực của sát trận nhưng xuất hiện trong hình thái của sấm sét. Đừng nói tới người trong Hình Tháp, đến cả người đứng xem bên ngoài cũng phải rùng mình. Đó là Tru Sát Trận, Tru Sát Trận cấp tiên, uy lực hủy thiên diệt địa, đến cả cao thủ Thiên Võ cũng không dám liều lĩnh đối đầu.





Triệu Bân cũng thấy run rẩy.





Hắn không quay đầu, cũng chưa từng đứng lại, gắng gượng phá vòng vây, lao thẳng ra cửa.





Khoảng cách cả trăm trượng đối với hắn mà nói dường như xa xôi vô cùng, giống như một con sông đào rất khó vượt qua.





“Đúng là lớn gan!”





Giọng nói lạnh lùng vẫn truyền từ nơi sâu thẳm mà đến.





Giọng nói chưa dứt, một luồng sấm sét từ trên trời đã lao thẳng xuống.





Phụt!





Máu me tung tóe.





Một cánh tay của Triệu Bân bị sét đánh thành tro.











Người kia đã nương tay chứ không dùng hết uy lực của sát trận, nếu không sẽ dùng một đòn tấn công biến hắn thành tro. Nói cho cùng, đối phương không muốn tiêu diệt hắn, chỉ muốn bắt sống. Phải biết rằng cả Phù Dung và đứa trẻ tóc bạc vẫn còn ở trên người hắn kia kìa? Hắn đã nghe thấy tiếng hét của Tử Y Hầu rồi, bắt sống, bất kể là ai cũng phải bắt sống.





“Mau!”





“Mau hơn nữa!”





Hai mắt Triệu Bân đỏ ngầu, điên cuồng và liều lĩnh chạy trốn.





Đùng!





Cùng với một tiếng nổ lớn, tia sét thứ hai đã giáng xuống.





Thế nhưng, tia sét không trúng mục tiêu, Triệu Bân đã biến mất rồi.





Người đâu?





Đám cường giả của hoàng ảnh vệ khép vòng vây, mặt mũi mờ mịt.





Người điều khiển Tru Sát Tiên Trận cũng mờ mịt.





Một người sống sờ sờ như thế, nói mất là mất luôn?





Bởi vì Triệu Bân biến mất, cả hiện trường im phăng phắc.





Bao nhiêu người vây bắt, thêm cả Tru Sát Tiên Trận, thế mà để kẻ đó chạy mất… rất là lúng túng đấy.





“Chết tiệt!”





Ân Minh giận dữ quát tháo, giống như một con chó dại điên cuồng cắn bậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK