Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Người đâu, đón khách”.





Không lâu sau, một tiếng hô cực lớn vang lên.





Nghe thế các cường giả đều nhướng mày, gì cơ? Tiếp khách?



vietwriter.vn






“Làm phiền ta lĩnh hội, muốn chết à”.











Đại trưởng lão Ma gia hừ lạnh, dẫn người xông lên đánh.





“Miệng mồm dơ bẩn không nói được lời nào hay, thiếu đòn”.





Cao thủ Ma gia cũng đầy tức giận, đuổi theo sau đại trưởng lão, dù vẻ mặt đầy căm tức nhưng trong lòng lại hết sức hào hứng, cái gọi là tiếp khách đó chính là ám hiệu quen thuộc trên níu Bất Tử này.



vietwriter.vn






Nói trắng ra, là bọn họ đã biết Triệu Bân về.





Thật kỳ quái, sao tên đó đã ra ngoài rồi.





Một đoạn nhạc đệm đến nhanh mà đi cũng nhanh.





Các cao thủ dưới hầm vẫn còn cần cù chăm chỉ tìm ý cảnh.





Ai thích đi cứ đi, nói chung là bọn ta không đi.





Ai thích đi tiếp khách thì cứ tiếp khách, chuyện là bọn ta không thích đi đó.





Đấy, chính là những thứ họ giác ngộ được.





Nếu không thì sao lại gọi là bẫy được cơ chứ? Dính rồi là phải dính luôn.





Còn việc có tìm được ý cảnh hay không thì cũng khó nói, Triệu công tử bịa đặt đủ điều, có mới là lạ, nhưng người đời vẫn cứ tin ấy! Nhìn một đám tiều tụy kia xem, ai dám đụng tới sẽ liều mạng với người đó.





“Nơi này không nên ở lâu”.





Ra khỏi quặng mỏ, đại trưởng lão Ma gia vung tay lên.





Cao thủ Ma gia đều rút lui, lại không còn tâm trạng đi lấy quặng nữa, cũng chẳng còn bao nhiêu, ầm ĩ quá lại dẫn người tới, chẳng mấy chốc tộc Ám Dạ cũng sẽ tới thôi, đi càng sớm càng tốt.





Éc! Éc!





Thú cưỡi bay thẳng lên trời, lao vút về phương xa.





Khi đã đi xa quặng mỏ, mọi người mới vây quanh Triệu Bân: “Ngươi chui từ đâu ra thế”.





“Tối nay đúng là náo nhiệt”.





Triệu Bân há miệng nói một câu như thế, trước đó cũng có nói một lần.





Quan trọng là lời của hắn có cộng hưởng với võ hồn, có khí thế của Thiên Võ hiện lên.





Mọi người cũng nghệt cả mặt ra.





Ma Tử nghe xong cũng giật mình.





Mẹ nó chứ, tên cảnh giới Huyền Dương nho nhỏ này… Lại có thể diễn xuất khí thế của Thiên Võ, nếu không biết Triệu Bân là ai thì chắc hắn ta cũng tưởng đây là một cảnh giới Thiên Võ rồi! Thế gian có bí thuật huyền ảo đến thế ư?





“Thảo nào trông ngươi quen lắm”.





“Thảo nào không thể tìm thấy ngươi”.





“Thảo nào ngươi lại không hề sợ hãi”.





Cao thủ Ma gia thổn thức rồi lại đầy khiếp sợ, không chỉ sợ thủ đoạn của Triệu Bân mà còn sợ hãi hành động của hắn, nhiều cao thủ như thế, còn có cả năm cảnh giới Chuẩn Thiên, ngươi hả… Mặt không đỏ cũng không thở gấp!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK