Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh

“Cơ Ngân?”


Hai mắt Nguyên Thương híp lại thành một đường thẳng.


Cái này không khó đoán, vóc người nhỏ bé như thế, cứ như một đứa trẻ, ở Thiên Tông Đại Hạ, có một tên nhóc như thế, yêu nghiệt vô biên, ừm, cũng chính là Cơ Ngân.


Truyền thuyết về Cơ Ngân đã sớm lan truyền khắp Đại Nguyên.


Không ngờ rằng hắn cũng đến di chỉ Ma Vực.


Sở dĩ hắn ta lùi về phía sau tất nhiên là vì kiêng dè thuấn thân tuyệt sát, cũng là kiêng dè cả Triệu Bân.


“Ta là Tinh Hồn”, Triệu Bân bùi ngùi nói.



vietwriter.vn



“Tinh Hồn không thể vào đất ma, bọn ta đều biết cả”, một người khoác trường bào lạnh lùng nói.


“Được rồi! Ta là Lăng Phi".


Triệu Bân hít một hơi thật sâu, lại lôi ra một cái tên.


Đệ tử Thiên Tông chỉ có ba đứa nhóc, một là hắn, một là Tinh Hồn, một người nữa chính là Lăng Phi, mới nhìn đã phán luôn ta là Cơ Ngân, ngươi trâu bò thế? Có chơi bẩn không?


Không có người đáp lời.


Triệu Bân lại ho khan, nói hắn là Lăng Phi thì có quỷ cũng không tin, với thực lực và tu vi của Lăng Phi thì hoàn toàn không thể đi đến nơi này, có thể vào đến di chỉ Ma Vực, ai lại không phải là yêu nghiệt.


“Ta là Cơ Ngân”.


Cuối cùng Triệu Bân cũng thừa nhận, đầy tự hào.


“Nghe tiếng không bằng gặp mặt”, Nguyên Thương cười đầy ẩn ý.


Keng!


Đáp lại hắn ta là một tiếng kiếm.



vietwriter.vn



Triệu Bân ra tay, hắn dùng thuấn thân tuyệt sát nhắm thẳng vào Nguyên Thương.


Phụt!


Màu máu đã xuất hiện, thật chói mắt.


Tất nhiên, cảnh Nguyên Thương bị chém bay đầu trong tưởng tượng vẫn chưa xuất hiện.


Máu đó cũng không thuộc về Nguyên Thương.


“Cái gì thế”.


Triệu Bân lùi về, sống chết nhìn chằm chằm Nguyên Thương.


Một kiếm thuấn thân vốn có thể lấy mạng Nguyên Thương, nhưng nay ngay khoảnh khắc đánh trúng mục tiêu thì lại có người đứng chắn thay cho Nguyên Thương, cản một đòn tuyệt sát đó.


Lại nhìn người đứng trước Nguyên Thương, máu chảy đầm đìa, trúng phải một kiếm tuyệt sát của hắn, hóa thành một đống máu loãng, sau đó nhanh chóng biến mất vào mặt đất.


“Hộ Thể Huyết Thai”.


Triệu Bân nhíu mày, hắn từng nghe nói về thứ bí thuật này, đó chính là trích máu nuôi huyết thai trong người, khi trúng đòn tấn công trí mạng thì huyết thai sẽ tự động nhảy ra, cũng sẽ tự động xuất thể, thay bản thể ngăn cản.


Nếu hắn đoán không lầm, có lẽ sáu người trước mặt đều tu Hộ Thể Huyết Thai, nếu không họ đã chạy khi nhận ra hắn rồi, nếu không sẽ bị giết trong nháy mắt, sở dĩ họ không chạy là vì có niềm tin tuyệt đối.


Tiếc là đến tận lúc này hắn mới biết.


Vô duyên vô cớ đánh mất một lần thuấn thân tuyệt sát.


Trong khoảng thời gian ngắn hắn không thể dùng đến quân bài tẩy này nữa.


Nhìn lại Sở Vô Sương và Thiên Vũ, họ đều cau mày.


Có thể thấy hai người họ cũng không biết về Hộ Thể Huyết Thai từ trước.


“Thiên nhãn thuấn thân quả là danh bất hư truyền”.


Nguyên Thương cười mỉa, thứ hắn ta kiêng kị nhất chính là thuấn thân tuyệt sát.


Nay Cơ Ngân đã dùng nó rồi thì chẳng có gì để e ngại nữa.


“Có thể đánh được sáu người không”, Sở Vô Sương nhìn Triệu Bân.


“Hay là lần này để ta đi hóng gió đi”, Triệu Bân ném trả một ánh mắt.


“Giết, không để lại một tên nào”.


Nguyên Thương hừ lạnh, đúng là người nóng nảy, mới đó đã hạ lệnh giết rồi.


Hắn ta cũng là người đầu tiên di chuyển, tấn công trực tiếp về phía Triệu Bân, so với Sở Vô Sương và Thiên Vũ thì hắn ta muốn tấn công Cơ Ngân hơn, cả người tên này toàn là bảo bối.


Ầm!


Chỉ trong một cái nháy mắt thôi hắn ta đã đánh tới trước mặt, một chưởng mạnh mẽ.


Triệu Bân là người anh hùng, không lùi mà còn tiến lên, Hám Sơn Quyền chống lại hắn ta.


Ầm!


Quyền và chưởng va chạm, có tia sét lóe lên.


Nhìn lại hai phía, Triệu Bân lùi bình bịch về phía sau, xương cốt nổ tung.


Nguyên Thương thì vẫn đứng đó sừng sững không hề hấn gì.


Hay có thể nói là đối đầu về sức mạnh, Triệu Bân đã rơi xuống thế hạ phong.


Cũng đúng, một đấm của Huyền Dương tầng thứ tám, cùng với cảnh giới Địa Tạng tầng thứ tám, chênh lệch nhau cả một cảnh giới, huống chi đối phương còn không phải là cảnh giới Địa Tạng bình thường, huyết mạch của hắn ta cực kỳ bá đạo.


“Cơ Ngân Thiên Tông cũng chỉ có thế mà thôi”, Nguyên Thương cười âm hiểm.


“Nếu là đối chiến đồng cấp, một đấm của ta có thể tiễn ngươi về trong bụng mẹ đấy ngươi có tin không”, Triệu Bân bĩu môi, thật sự không hiểu nổi hắn ta cảm thấy mình hơn người chỗ nào, hơn cả một cảnh giới mà cũng dám lên mặt?


“Miệng lưỡi sắc bén đấy”.


Nguyên Thương cười âm u, như một hồn ma lao vụt tới trong nháy mắt.


Kèm theo đó là tiếng kiếm chói tai, nhưng đó thực sự không phải kiếm mà là một ngón tay của hắn ta, có cả tia máu quanh quẩn, sức mạnh nghiền nát vì thế nên mới tạo thành tiếng kiếm.


Ầm!


Triệu Bân cũng chẳng nhiều lời làm gì, nhanh chóng mở trạng thái ma đạo kỳ lân.


Đánh với Nguyên Thương, hắn phải dồn toàn lực.


Đánh bại và đánh chết là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.


Đánh bại Nguyên Thương thì dễ rồi đấy, nhưng giết Nguyên Thương thì lại khó.


Trong nháy mắt, hắn giơ tay lên nắm lấy ngón tay của Nguyên Thương, các ngón tay thi lực, nhanh chóng bẻ gãy ngón tay của hắn ta.


“Tiểu tử được lắm”.


Nguyên Thương không giận, ánh mắt lóe lên tia sáng, có lôi điện chém ra.


Triệu Bân chẳng thèm nhìn, một chiêu Thần Long Bãi Vĩ hất Nguyên Thương văng xa, hai đạo lôi điện cũng tan thành mây khói, dù có thấy cơ thể cản lại cũng không thể đánh hắn bị thương nổi, thứ hắn có là tư chất.


“Cực Pháp: Ma Long Thôn Thiên”.


Nguyên Thương hét to, một tay kết ấn quyết.


Hắn ta vừa mới dứt lời thì ma long khổng


20220501034252-tamlinh247.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK