Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đúng là vật tốt".





Hai mắt Triệu Bân trở nên rạng rỡ khi quan sát tử hồn châu.





Viên linh châu lấy được từ Vân U Cốc quả nhiên có năng lực phi phàm, hắn còn chưa luyện hóa được hoàn toàn ấn ký trên nó nhưng không ngờ nó vẫn tự bảo vệ hắn, có vẻ như nó là khắc tinh của ma chú, ma chú thấy nó liền giống như chuột thấy mèo, không thể gây ra sóng gió thêm nữa.





Phá!





Hắn khẽ quát một tiếng, lực huyết mạch cùng căn nguyên đều xuất hiện để hóa diệt hoàn toàn tàn dư của ma chú, ma lực cùng ma khí còn sót lại cũng đều bị tử hồn châu hóa diệt, thuận tiện còn góp phần tẩy luyện võ hồn.





Nếu như kẻ áo đỏ còn sống mà nhìn thấy cảnh này thì không biết sẽ có cảm tưởng gì, hắn ta hiến tế sinh mạng của mình để thi triển Huyết Ma chú nhưng Huyết Ma chú lại bị Triệu công tử hóa diệt một cách dễ dàng, chẳng khác nào cái chết của hắn ta là hoàn toàn vô giá trị.





"Không tệ".





Triệu Bân mỉm cười, càng lúc càng cảm thấy thích tử hồn châu, nếu như hôm nay tử hồn châu không đại triển thần uy thì hắn sẽ còn phải chịu đựng đau khổ không biết bao nhiêu ngày. Huyết Ma chú của ma thân không tầm thường, tuy không phải không thể phá nhưng muốn phá cũng rất lao lực.





Cho nên mới nói tử hồn châu đúng là bảo bối, hắn phải bớt thời gian luyện hóa hết ấn ký của nó càng sớm càng tốt.





Như vậy thì hắn mới có thể sử dụng toàn bộ năng lực của nó. Đọc tiếp tại metruyenhot nhé! - Đừng đọc ở website ăn cắp truyện.





Một lúc sau hắn mới thôi không nhìn tử hồn châu nữa mà chậm rãi trở lại chỗ quả ma linh.











Giờ phút này, màn đêm đã buông xuống, quả ma linh đã chín, vẫn đẫm máu đỏ tươi, ma lực cùng ma khí bao phủ lấy nó đã trở nên vô cùng tinh túy, dị tượng diễn hóa cũng vô cùng rõ ràng.





"Giờ nó là của ta".





Triệu Bân hái quả ma linh xuống, bỏ nó vào hộp ngọc rồi phong ấn lại cất vào kho, ngoài ra còn thêm vào hơn chục loại phong ấn để tránh chuyện tinh hoa của quả ma linh bị thất thoát. Về phần hắn sẽ đưa quả này cho ai dùng thì còn phải thương lượng sau.





Theo hắn thì đưa cho Ma Tử là thích hợp nhất, vì... hắn thích Ma Tử đó!





Ngao! Ngao!





Tiểu kỳ lân kêu lên, nhảy vòng quanh cái cây có quả ma linh.


Triệu Bân cũng nhìn lại, sau khi hắn hái quả ma linh thì cái cây cũng chậm rãi héo rũ, lá rụng từng mảng, thân cành cũng mất đi ma lực.





Hắn cũng không ngạc nhiên về điều này, việc cái cây héo rũ chứng tỏ nó là hàng thật, nếu không héo rũ thì nó là hàng giả rồi.





Một cây ma linh cả đời chỉ kết một quả ma linh thì đã hao phí hết tất cả tinh hoa, nếu như muốn có quả ma linh thì chỉ có thể tự trồng cây, ừm... tính ra quả ma linh trong tay của hắn cũng có chứa hạt giống.





Đó là cách mà loại cây này tồn tại từ đời này sang đời khác.





"Đi thôi".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK