Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại Bằng kêu lớn rồi vút qua bầu trời tăm tối nhanh như một luồng sáng.





Đến một vùng biển, Triệu Bân đột nhiên dừng lại, liếc mắt nhìn về một hòn đảo ở cách đó không xa.





“Thì ra là ở đây!”





Triệu Bân chuyển hướng, chạy thẳng về hòn đảo đó.





Cây cối trên đảo um tùm, sinh linh khí tràn ngập, có mây mù giăng kín.





Tận sâu trong mây mù là một đạo quán, trong đạo quán có đặt một lò luyện đan, hai bên lò luyện đan là hai người, một lão già mặc áo trắng và một lão già mặc áo đen, một người có chân nguyên cuồn cuộn, người kia có sức mạnh huyết mạch tràn trề, không ngừng truyền vào trong lò luyện đan.





Bọn họ không phải đang luyện đan mà là đang luyện hóa kiếm.





Luyện hóa kiếm của ai? Là luyện Long Uyên của Triệu Bân.





Tối đó, bọn họ đi nhặt lậu thì nhặt được bảo kiếm của Thánh tử Thiên Tông.





Phù!





Lão già áo trắng toát mồ hôi ướt đẫm lưng, hơi thở trở nên cực kỳ nặng nề.





Lão già áo đen cũng chẳng đỡ hơn là mấy, họ thật sự có được Long Uyên nhưng lại không dễ dàng luyện hóa chút nào. Thanh kiếm này khá có linh tính, lạc ấn bên trên cũng rất mạnh, với tu vi của bọn họ, luyện đến hai ba tháng vẫn chưa luyện hóa được. Nhưng bọn họ không tin vào điều đó mà vẫn liều mạng luyện, dáng vẻ như thể không luyện được Long Uyên thì không dừng lại.





Phải nói hai người này cũng lớn gan thật, không ngờ lại còn dám ở Nam Vực.





Nhưng nghĩ lại cũng đúng, từ khi nhặt được Long Uyên, hai người bọn họ chưa từng ra ngoài, suốt ngày chỉ lo luyện kiếm nên đương nhiên là không biết được chuyện bên ngoài, càng không biết được Cơ Ngân vẫn còn sống, hơn nữa liên quân mười thế lực cũng đã bị đánh chạy tan tác.





Vù! Vù!





Long Uyên rung lên, kiếm quang cực kỳ yếu ớt.





Mưa dầm thấm lâu, dù nó kiên trì đến mấy đi nữa thì cũng không chống lại được việc bị luyện hóa liên tục cả ngày lẫn đêm như vậy. Với tình hình này, không bao lâu nữa thì nó sẽ bị luyện mất dấu ấn, đến cả ý thức cũng sẽ biến mất.





“Nó sắp không chịu nổi nữa rồi!”, lão già áo đen tỏ vẻ vui mừng.





“Mau đánh nhanh rút nhanh!”, lão già áo trắng cũng không khác mấy, ánh mắt sáng rực lên.





Khi thấy có hi vọng, hai người họ cực kỳ phấn khích, truyền thêm càng nhiều chân nguyên và sức mạnh huyết mạch vào hơn.





Long Uyên như bị kích thích, kiếm uy lập tức dâng cao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK