“Có thê tử thật?”, thống soái Ngự Long dò hỏi.
“Có”.
“Có... mấy người?”
“Một người”, Triệu Bân buột miệng nói.
Sau đó hắn bổ sung thêm: “Hai người”.
Bởi vì khi hắn nói hắn có một vợ, chiếc nhẫn ma không khỏi rung lên, dường như Diệu Ngữ muốn chạy ra.
“Thế này...”
Các lão bối ho khan một tiếng, đồng loạt nhìn về phía Long Chiến.
Long Chiến xoa mi tâm, vốn định nạp Cơ Ngân làm phò mã, nào ngờ tên này có vợ rồi, đã vậy còn hẳn hai vợ, thế nghĩa là Long Phi nhà hắn phải làm tiểu tam hả!
Triệu Bân đảo mắt nhìn một vòng, ánh mắt cũng rất lạ.
Mấy lão già này, nửa đêm nửa hôm điều tra hộ khẩu à?
Ta là người lập đại công nhé, báu vật đâu! Lấy ra đây!
“Hay là... ngươi ra ngoài dạo chơi trước?”, thống soái Ngự Long cười khà khà.
“Đúng vậy, ra ngoài dạo chơi đi, đêm nay phong cảnh rất đẹp”, mấy lão già cũng mỉm cười vuốt râu.
Triệu công tử hít một hơi thật sâu.
Hoàn cảnh này không hợp để chửi thề.
Hắn bỏ đi.
Mấy lão già trong doanh trướng xoa mi tâm.
Một mối nhân duyên quá tốt, sao hắn lại có vợ rồi chứ!
“Đàn ông mà, tam thê tứ thiếp rất bình thường”.