Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu ai nghe được chuyện này thì chắc chắn sẽ an ủi bọn họ như thế.





Ừm… Giải thích thế thì nghe cũng chấp nhận được.






vietwriter.vn



Tộc Huyết Ưng cũng từng là một vương triều, chuyện đó họ không thể so được.





“Hay, hay lắm”.





Trưởng lão tộc Huyết Ưng ở Đế Đô cũng kéo theo rất nhiều cao thủ ra khỏi thành.





Cùng ra khỏi thành còn có tộc Ám Dạ, Ngô gia và Tử gia.





Tất nhiên, trận thế lớn như vậy thì làm sao thiếu được những người đi xem cuộc vui.



vietwriter.vn






Ngoài ra còn có hai nhà là Tiết gia và Mộ Dung gia.





Hai nhà đó không đến để xem cuộc vui mà đến tìm con cháu nhà mình, vì Tiết Chí và Mộ Dung cũng biến mất không thấy bóng dáng, có lẽ cũng đã bị bắt cóc rồi, thế thì phải đến xem thử, cùng lắm là hỏi thử người đó xem có phải hắn bắt cóc không.





Nếu thế thì mau giao người ra đây.





Nếu không phải ngươi thì hỏi thử người trong ngành các ngươi xem có bắt cóc nhầm người không.





“Các ngươi đoán xem bọn ta có thể bắt cóc nhầm người không?”





Đó sẽ là câu trả lời của Ma Tử, mua tài nguyên tu luyện xong thì trở về thành Thiên Thu, một tay mang theo Tiết Chí, tay kia xách cả Mộ Dung, nhất là tên Mộ Dung, được gia tộc kỳ vọng rất nhiều, có lẽ sẽ có người hỏi tại sao thiếu chủ nhà Mộ Dung lại được đặt tên dòng họ? Đó chính là thứ tượng trưng cho thân phận, chỉ có thiếu chủ mới được nhận vinh hạnh đó, chỉ dùng họ không có tên, hắn ta chính là người thừa kế duy nhất.





Hắt xì!





Triệu Bân đã đến núi Tiểu Ngưu, khẽ hắt xì trong sự vui vẻ sung sướng.





Vì thế có thể thấy, chắc là nhiều người đang ân cần hỏi thăm hắn lắm, lời nói ra cực kỳ linh nghiệm.





Bấy giờ, hắn dùng dáng vẻ trung niên.





Còn Nghiêm Khang thì được hắn trói bên cạnh, đang trợn tròn hai mắt dõi theo hắn.





“Đừng sợ, ta chỉ đòi tiền thôi".





Đó chính là câu cửa miệng của Triệu Bân mất rồi.





Ầm! Ầm ầm!





Trời đêm không hề yên tĩnh một chút nào, có một đám đông cùng lao về một phía.





Trong đó tộc Huyết Ưng là nhanh nhất, nổi tiếng vì nuôi nhốt Huyết Ưng, sử dụng thú cưỡi ngàn vạn dặm mới thấy một con, nhanh chóng chạy đến, nếu không có biến cố gì thì có trời mới biết trong đó có bao nhiêu người ôm ý đồ gây rối.





“Trước khi thiếu chủ nhà ta an toàn, có người nào dám ra tay thì tộc Huyết Ưng sẽ liều chết mới thôi: còn chưa đến núi Tiểu Ngưu thì trưởng lão Huyết Ưng đã gân cổ nói, tiền bạc mất thì cũng được thôi, chủ yếu là người được an toàn, bên trên đã đưa ra tử lệnh rồi.





Tiền mất rồi có thể kiếm lại được nhưng người mất rồi có kiếm cũng chẳng ra.





Khỏi phải nói, những lời đó rất có tác dụng.





Từng là một vương triều, gia tộc Huyết Ưng cũng không phải là dạng vừa, dù có là Ngô gia và Tử gia ở Đế Đô, dù là chư hầu một phương cũng không dám trêu chọc, nếu tộc Huyết Ưng mà nổi điên lên thì sẽ đáng sợ lắm.





“A, lần này lại đổi thành trung niên”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK