Có đồ tốt thì không thể khách sáo.
Hắn lưu chuyển công pháp, nuốt liên hồi.
“Nào, không thể nhàn rỗi được!”
Hắn lấy ra hồ lô Tử Kim, treo nó lên đỉnh đầu.
Hồ lô rung lên bần bật, miệng hồ lô hướng xuống, xoáy nước hiện ra, một lượng lớn nước hồ bị nuốt vào trong.
Á á!
Tiểu Kỳ Lân rất hăng hái, nhảy luôn ra ngoài.
Gặp phải cảnh tượng này, cây thần tạo hóa cũng không yên phận.
Triệu Bân nuốt lấy như rồng hút nước, hai đứa nó cũng thế.
Chỉ trong thoáng chốc, đến cả Diệu Ngữ đờ đẫn cũng bước ra khỏi chiếc nhẫn ma.
Cô ta là xác sống, không thể nào hấp thu nước hồ, nhưng cũng giúp hắn đưa nước hồ vào bên trong chiếc nhẫn ma, làm Nguyệt Thần trông thấy mà vui lòng. Người ta thường bảo gần mực thì đen gần đèn thì rạng, quả nhiên không sai. Sống chung với người nào đó lâu quá, dường như ai cũng nhiễm một vài thói hư tật xấu. Tiểu Kỳ Lân đã vậy, Diệu Ngữ cũng thế, nhìn khí thế này thì chẳng cần bao lâu nữa tiên trì sẽ bị người nào đó khuân đi hết.
Cô ta xin được mặc niệm cho vương triều Đại Nguyên trước.
Chọc phải tên Triệu Bân này, đòi đâu ra bình yên nữa?
“Bốn lối vào!”
Trong lúc hấp thu tinh túy, Triệu Bân cũng không quên nhìn ngó xung quanh.
Tiên trì dưới lòng đất có bốn lối vào, chia làm Đông Tây Nam Bắc. Hắn xuống từ lối vào phía Bắc, không cần bao lâu nữa sẽ có cường giả Đại Nguyên lao tới, khi ấy sẽ lại là một trận đánh hội đồng.
Thế nên, hắn phải chuẩn bị trước.
Hắn đứng thẳng người, từng phân thân liên tục xuất hiện.
Có tiên trì bổ sung lượng tiêu hao, sức mạnh truyền vào không ngớt, hắn tha hồ phát huy, chí ít thì trong thời gian ngắn không cần lo rằng chân nguyên và tiên lực sẽ cạn kiệt, dù sao biến ra nhiều phân thân như vậy cũng không phải để trang trí.
Sau phân thân là tới lượt xe nỏ.