Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có điều, cô ta có đạo đức nghề nghiệp.





Không có ai thuê giết Long Chiến thì cô ta sẽ không giết ông ta.





Soạt!





Cô ta đến nhanh mà đi cũng nhanh.





Cô ta còn xách theo một con lợn, à không đúng, là một người.





Ai thế? Là Triệu công tử.





Hắn thật sự rất được nể mặt khi được môn chủ La Sinh Môn đích thân đến bắt.





Mà việc cô ta đích thân, hiệu quả tất nhiên không phải bình thường, từng khúc nhạc đưa người vào mộng đẹp. Bắt người vô cùng dễ dàng. Lúc đến, không ai phát giác, khi đi, chẳng ai phát hiện.











Đêm tối mờ mịt.





Rừng cây trong đêm càng âm u hơn.





Trong núi có rất nhiều cây cổ thụ và cây cổ cong.





Cách mấy ngày, Triệu công tử lại bị treo lên cây trở lại, đong đưa theo gió.





Môn chủ La Sinh Môn đứng dưới tàng cây.





Cô ta giống như một người đang xem khỉ, đứng phía dưới quan sát Triệu Bân, ánh mắt của vô cùng lạnh lùng, tinh tường và sâu thẳm. Ánh mắt nhìn Triệu Bân không chỉ lạnh lùng mà còn có chút kinh ngạc.





Không ngờ tên nhóc này không chỉ có đan hải, võ hồn mà còn có cả tiên lực.





Đan hải và võ hồn là hai thứ chỉ cao thủ cảnh giới Thiên Võ mới có, còn tiên lực là thứ mà cảnh giới Thiên Võ muốn có cũng không được.





Đương nhiên, những điều này không phải là tuyệt đối.





Người sở hữu huyết mạch đặc biệt cũng có thể mở đan hải hoặc võ hồn và tôi luyện được tiên lực, chẳng hạn như hoàng phi Vũ Linh của Đại Hạ. Nhưng tên này không có huyết mạch đặc biệt, sao thể phách lại biến dị được như thế? Chín phần tiên lực của hắn còn tinh túy hơn cả hoàng phi Vũ Linh, cộng thêm thần thú Kỳ Lân, Thiên Nhãn thuấn thân và khả năng tái sinh nữa, phải nói là thiên tài không đâu có được. Hèn gì lại khó giết đến vậy, cô ta đích thân đi bắt là một quyết định đúng, tên này là một thiên tài, e rằng ngoài cảnh giới Thiên Võ ra thì không ai hạ được hắn.





Gào, gào!





Tiểu Kỳ Lân gầm gừ, ánh mắt giận dữ.





Nhưng nó không nhảy ra, một là vì không ra được, hai là bởi nó cũng không dám, vì cô gái này rất đáng sợ.





“Thánh thú Kỳ Lân, danh bất hư truyền”.





Môn chủ La Sinh Môn khẽ nói, dường như cô ta nhìn thấy được Tiểu Kỳ Lân.





Hoặc cũng có thể là cô ta đã thấp thoáng nghe được tiếng Tiểu Kỳ Lân kêu gào, chắc là một con kỳ lân non.





Ưm…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK