Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đáng tiếc, Ngân Sơn lão quỷ là cảnh giới Chuẩn Thiên, dùng bùa nổ của cảnh giới Huyền Dương để cho nổ võ tu ở cấp độ đó thì đừng nói đến việc làm đối phương bị thương, đến cả chân nguyên hộ thể cũng không thể phá được, không có cả tư cách gãi ngứa nữa!





Trước mặt đã là ngõ ra khỏi thung lũng.





Triệu Bân thấy vậy thì liều mạng chạy.



vietwriter.vn






Ầm!





Vẫn chưa ra khỏi thung lũng thì đã thấy sóng ào ào ập đến.





Là Ngân Sơn lão quỷ đã dùng thuật độn thủy. Triệu Bân vừa mới đến đầu thung lũng thì đã bị sóng lớn nhấn chìm, cuốn hắn trở về khiến hắn đến đứng cũng không đứng vững được. Đến khi Ngân Sơn lão quỷ thay đổi ấn quyết thì sóng nước cuồn cuộn lại biến thành từng tấc băng lạnh, đóng băng hắn thành một bức tượng băng, giống kiểu như lấy gậy gõ một cái là có thể vỡ tan ngay.





“Chạy hả? Sao có thể chạy thoát được chứ?”






vietwriter.vn



Ngân Sơn lão quỷ cười nham hiểm, dùng phép đóng băng và thêm một loại phong ấn nữa để phong tỏa đan hải của Triệu Bân và cả kinh mạch của hắn nữa.





“Tiền bối, ỷ lớn hiếp bé vậy thì không được đâu”.





Triệu Bân lảo đảo, không còn nghĩ đến chuyện bỏ trốn nữa, tất cả đều đã bị giới hạn thì còn chạy cái nỗi gì nữa, rơi vào tay của cảnh giới Chuẩn Thiên thì vốn không thể nào chạy thoát được, nếu như có một phân thân có thể chạy thoát thì đơn giản rồi, vấn đề là Ngân Sơn lão quỷ giám sát quá chặt, đến một phân thân cũng không chạy thoát được.





Thế này thì khó rồi đây.





Cao thủ cảnh giới Chuẩn Thiên đánh cho hắn bị thương khắp người.





Đến lúc này, hai mắt hắn vẫn còn mờ, khóe mắt vẫn không ngừng chảy máu.





“Đúng thật là một chiếc nhẫn kỳ lạ”.





Ngân Sơn lão quỷ giơ tay lên, lấy đi nhẫn ma của Triệu Bân, giữ lơ lửng trong lòng bàn tay và quan sát từ trên xuống dưới. Chiếc nhẫn đó rất bình thường, mới nhìn thì chẳng có gì nhưng trên thực tế, bên trên chiếc nhẫn đó có khắc đường vân che mắt cực kỳ nhỏ, xóa đi thuật che mắt đó mới có thể nhìn thấy ánh sáng ra toát ra, lão ta nhìn đến hai mắt sáng rỡ lên.





Trước đây, lão ta lại không hề phát giác ra nó khi ở Linh Đan Các.





Vẫn là nhờ Ân Minh tinh mắt, nhận ra được sự đặc biệt của chiếc nhẫn này, có điều, nghĩ đến những gì mà Ân Minh được kế thừa thì lão ta lại không cảm thấy kỳ lạ nữa, tên nhóc đó có thiên phú đặc biệt, có thể cảm nhận được bảo bối.





“Khá lắm”.





Ngân Sơn lão quỷ lẩm bẩm, ánh mắt thêm phần tham lam. Lão ta thầm nghĩ có nên giữ chiếc nhẫn này làm của riêng hay không, còn về phía Ân Minh thì chỉ cần tìm đại một lý do, nói cho qua chuyện là được.





Lão ta nghĩ tới nghĩ lui nhưng rồi lại thôi.





Tên Ân Minh đó nham hiểm, giảo hoặc lắm, không dễ gì dụ được. Nếu dám dùng mưu kế với hắn ta thì sẽ không có kết quả tốt. Dù cho lão ta có là cảnh giới Chuẩn Thiên thì cũng phải e dè, Ân Minh không đáng sợ, đáng sợ là Đại Tế Ti Hoàng Tộc, có lúc quyền lực còn hữu dụng hơn cả thực lực nữa.





Vì vậy mới nói, tốt hơn vẫn nên giao chiếc nhẫn này cho Ân Minh.





Lão ta cất nhẫn ma rồi mới mỉm cười với Triệu Bân và nói: “Làm sao để luyện được võ hồn và đan hải thế hả?”





“Nếu như ta nói ra thì có thể tha mạng cho ta được không?”, Triệu Bân ho ra máu.





“Ngươi có quyền đàm phán với ta sao?”, Ngân Sơn lão quỷ cười khinh miệt.





“Vậy thì ông cứ giết ta đi”, Triệu Bân dứt khoát vươn cổ ra.





“Tưởng ta không dám sao?”, Ngân Sơn lão quỷ hừm lên lạnh lùng, chân nguyên toát ra từ lòng bàn tay. Lão ta chưởng qua một chưởng, cú chưởng của cảnh giới Chuẩn Thiên không phải chuyện đùa, cảnh giới Huyền Dương mà trúng phải thì chỉ có chết.





Nhưng, khi chỉ còn cách đầu Triệu Bân ba tấc thì Ngân Sơn lão quỷ đột nhiên dừng lại.



Còn Triệu Bân thì cũng thầm thở phào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK