Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hóa ra đôi giày của Nguyên Anh có ẩn chứa huyền cơ, nhờ vào đôi giày đó hắn ta mới có thể nhẹ nhàng đứng trên không trung, khi lột đôi giày đó ra thì hắn ta cũng không còn cách nào để lơ lửng trên không trung được nữa, cho nên mới biến thành chim gãy cánh rơi thẳng xuống đất.





"Nữ soái, dáng người của hắn có khá không?"





Bên cạnh nữ soái có một lão già cảnh giới Chuẩn Thiên cười ha hả nói.





Nữ soái không nói lời nào, chỉ liếc nhìn lão già bằng ánh mắt lạnh lùng.





Thấy vậy, lão già cảm thấy sởn tóc gáy liền xoay người chuồn đi mất.





"Thánh tử uy vũ".





Tướng sĩ Đại Hạ lên tinh thần, lại hò hét rung trời.





Sắc mặt của đám tướng sĩ Đại Nguyên thì vô cùng khó coi, kẻ ngốc cũng nhìn ra được Hoàng tử của bọn chúng đã bị đánh bại, toàn thân chỉ còn lại độc một chiếc quần cộc, lại từ trên trời rơi thẳng xuống, không bại mới là lạ.





Á!





Nguyên Anh từ trên trời rơi xuống không ngừng gào thét. Hắn ta không có đôi giày thì không thể nào dừng lại ở giữa không trung được nữa, hắn ta rất muốn sử dụng bùa nhẹ thân và bùa tốc hành nhưng trên người hắn ta lúc này chỉ còn lại độc một cái quần cộc.





"Nguyên huynh".





Triệu Bân gọi với theo, từ trên trời đuổi theo xuống dưới.





Hai chữ "Nguyên huynh" này hắn gọi cũng thật thân thiết.





Người không biết có khi còn tưởng hắn và Nguyên Anh là bạn tri kỷ.





Chỉ có điều, hắn quả thật muốn cứu Nguyên Anh.











Nguyên Anh là một nhân tài, cũng là một báu vật, không thể chết được. Nếu hắn ta bị quật chết, thiên kiếp cũng mất luôn, nếu không có thiên kiếp, hắn làm sao dùng sấm sét để chào hỏi quân đội Đại Nguyên được?





Uỳnh!





Hắn đuổi theo, tiện tay lôi ra một cái chùy gai.





Nguyên Anh định phản kích, thế nhưng đứng còn chẳng vững, bị chùy gai đánh ngất đi.





“Nào”.





“Đưa ngươi tới chỗ này hay lắm nè”.





Triệu Bân mỉm cười, xách Nguyên Anh chạy về một phía.





“Chỗ hay ho” mà hắn nói tới chính là phía quân đội Đại Nguyên, hiếm được lúc ai cũng tập trung ở đó, phải “vui vẻ” với nhau chứ.





“Đúng là chịu thua ngươi”.





Nữ soái nhìn xong bật cười, dường như biết Triệu Bân định làm gì.





Đợi mà xem, lát nữa lại có một vụ sét đánh tập thể.





“Rút!”





“Mau rút lui!”





Thống soái mới của Đại Nguyên quát ầm lên, quay đầu chạy trốn.





Cơ Ngân tới không thành vấn đề.





Nguyên Anh tới cũng không thành vấn đề.





Nhưng thiên kiếp cũng tới theo họ, vậy thì lớn chuyện rồi. Dù bị đánh cho ngất, nhưng Nguyên Anh vẫn là người độ kiếp. Hắn ta ở đâu thì thiên kiếp đi theo đó, chỉ cần đứng ở trong phạm vi của thiên kiếp thì đều bị sét đánh.





“Trốn mau!”





Đâu cần thống soái phải nhắc, năm mươi vạn quân Đại Nguyên cũng đang trốn.





Từ trên nhìn xuống, cảnh tượng này giống như khi thủy triều rút, chúng trốn chạy đến mức rụng cả giáp. Lại là sấm sét, mà còn là sấm sét của thiên kiếp, bá đạo hơn cả sấm sét do Triệu Bân dụ ra lần trước, nếu nó luồn vào trong dòng người thì náo nhiệt phải biết.





“Thế này… cũng được à?”





Trông thấy thiên kiếp chạy về phía Đại Nguyên, tướng sĩ Đại Hạ trợn mắt há miệng.



Được chứ, sao lại không!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK