Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện này còn phải nói nữa sao, cảnh giới Thiên Võ vào hang động Quỷ Minh thì chính là Đại Hạ Hồng Uyên chứ ai.





“Sư tôn đã đến mảnh đất đó sao?”








Tiểu Linh Lung cũng có mặt ở đó, nấp ở một góc, miệng lẩm bẩm.





“Thiên hạ đệ nhất đúng thật là không tầm thường!”





“Chắc chắn ông ấy sẽ sớm quay về thành Vong Cổ thôi!”





Mọi người hít một hơi thật sâu, chỉ thấy kinh ngạc chứ không vui mừng. Chuyện này không phải chuyện tốt lành gì, bây giờ cái tên Triệu Bân đó đang bặt vô âm tín, nếu như Hồng Uyên nổi giận thì thiên hạ sẽ đại loạn, mấy người bọn họ đều sẽ bị tính sổ, không ai có thể chạy thoát.



VietWriter






“Sống phải thấy người chết phải thấy xác!”





Dương Hùng lại hạ quân lệnh.





Bất kể thế nào thì họ cũng phải tìm ra được Triệu Bân trước khi Hồng Uyên trở về.





Trong lúc mọi người bàn tán thì màn đêm lại từ từ buông xuống.





Trong núi, cuối cùng Triệu Bân cũng mở mắt, thở ra một ngụm khí đục ngầu, tinh thần phấn chấn, nước trái cây của Vô Thương tiên quả có lợi cho cơ thể của hắn, thay đổi một chút về thể chất, chỉ xét đến khả năng hồi phục thôi thì cũng đã mạnh hơn trước rất nhiều.





“Liệu ma tu và xác tiên có còn biến đổi thể xác nữa không nhỉ?”





Triệu Bân cầm vò rượu, uống một ngụm rồi mới nhìn về phía Nguyệt Thần. Hang động Quỷ Minh là một chỗ hay ho, nếu như hai ông lớn đều chết rồi thì lúc rảnh rỗi, hắn có thể đến dạo chơi một chút, nói không chừng còn có thể tìm vài món bảo vật, chẳng hạn như phần thừa của Vô Thương tiên quả.





“Có!”





Nguyệt Thần lạnh lùng đáp.





Thật ra là cô ta đang lừa Triệu Bân.





Họ không thể lại vào cấm địa nữa. Triệu Bân không sợ nhưng cô ta thì sợ rồi, chủ yếu là lần này quá nguy hiểm, Triệu Bân dạo một vòng ở Quỷ Môn Quan thì cô ta cũng như thế.





Sau này.





Cứ thành thật ngoan ngoãn cho yên ổn, đừng rảnh rỗi đi tìm cảm giác kích thích nữa.





Triệu Bân tin lời của đối phương.





Chính vì hắn đã tin nên mới tỏ vẻ tiếc nuối, còn biết bao nhiêu đồ quý cơ mà.





“Cái này… Còn sửa được nữa không?”



Triệu Bân cẩn thận lấy túi càn khôn ra, gần như những món bảo vật bên trong đều đã bị hỏng hết, những thứ dùng được chẳng còn là bao, vì sát ý trên cây giáo quá đáng sợ. Giờ hắn còn sống sót được thì công của chiếc túi càn khôn này đúng là không thể bỏ qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK