Mục lục
Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh

“Lão phu cũng chỉ có thể hình dung như vậy”, đại trưởng lão chậm rãi nói: “Cô ta không có linh hồn cũng không có cảm xúc, đây là lần đầu tiên lão phu mới gặp một người như vậy, trong Ma gia bí quyển cũng không có ghi chép, theo lão phu thấy thì trên người cô ta có một nguồn năng lượng thần bí đã chống đỡ cho cô ta tiếp tục tồn tại ở dương gian”.


"Chuyện này…"


"Lão phu bất lực".


Đại trưởng lão lắc đầu cắt ngang lời nói của Triệu Bân.


Triệu Bân im lặng, ngay cả cường giả Chuẩn Thiên như đại trưởng lão mà còn không thể cứu thì e rằng hắn chỉ có thể tìm đến cường giả Thiên Võ. Hồng Uyên hiện tại đã bế quan, trong khoảng thời gian ngắn không ra ngoài, người hắn có thể tìm cũng chỉ còn Đại Hạ Hồng Tước.


Đại trưởng lão trầm mặc.


Lão ta đang nhìn xoáy vào Triệu Bân.



vietwriter.vn



Những chuyện mà Triệu Bân từng trải qua thật sự rất ly kì, mà quan hệ giữa hắn cùng với Diệu Ngữ chắc chắn không hề đơn giản như vậy. Một xác sống không có linh hồn, nghĩ sao cũng thấy rất quỷ dị, chắc chắn mối quan hệ giữa hai người còn có rất nhiều câu chuyện đằng sau.


"Chính là chỗ đó".


Trong lúc cả hai đang nói chuyện thì Vương Trác đột nhiên lên tiếng.


Các trưởng lão lần lượt đáp xuống, bọn họ đã đứng trên một đỉnh núi phóng tầm mắt ra xa, có thể thấy được ánh lửa nhàn nhạt bị mây mù bao phủ. Nếu như bọn họ đoán không sai thì ở sâu trong khu rừng kia có bố trí trận pháp, ở nơi thâm sơn cùng cốc thường có nhiều huyền cơ, nơi này cũng không ngoại lệ.


Vẫn là câu nói đó, lãnh thổ của Đại Hạ quá rộng lớn.


Và trong lãnh thổ của Đại Hạ lại có quá nhiều núi non.


Mặc dù hoàng tộc thống trị mảnh đất này nhưng không thể nào quản lý hết từng ngóc ngách, còn rất nhiều nơi mà bọn họ không phát hiện, giống như dãy núi bên kia vậy, có đến tận mấy vạn đỉnh núi tạo thành, nếu như muốn truy xét hết thì có khi còn phải điều động toàn quân.


"Có người ở đây", nhị trưởng lão nói.


“Nấp đi”, đại trưởng lão ra lệnh.


Không cần lão ta nói thì các trưởng lão còn lại cũng đều đã ẩn thân vào trong rừng cây rậm rạp, ai cũng có hắc bào che phủ khí tức toàn thân không để lại chút dấu vết, mỗi người lại cầm thêm một chiếc kính viễn vọng nhìn lên bầu trời.


"Kim Sơn lão quỷ".


Đại trưởng lão lẩm bẩm, ánh mắt rất nhạy bén.



vietwriter.vn



Triệu Bân và các trưởng lão khác nghe vậy thì không khỏi nhướng mày, nói như vậy thì hóa ra Đại Tế Ti cùng với Huyết Y Môn còn cấu kết với nhau? Nếu không thì làm gì có ai rảnh rỗi nửa đêm lại chạy đến đây.


"Ta đã từng gặp qua lão ta ở trong đó", Vương Trác nhỏ giọng nói.


Lời này vừa nói ra thì mọi người đều sáng tỏ.


Khó trách Huyết Y Môn dám khai thác mỏ ở Đại Hạ, hóa ra là có người bao che.


Như thế thì bọn họ lại càng thu được nhiều lợi hơn.


"Bắt lão ta trước".


Triệu Bân nói xong thì liền phóng ra ngoài.


Trước khi đi hắn còn để lại Ô Kim Tiên Võng đã bị hắn luyện hóa, có ba cường giả Chuẩn Thiên đứng đầu trận tuyến thì hơn phân nửa là có thể bắt được Kim Sơn lão quỷ, khó khăn lắm mới có thể gặp được dịp lão ta ra ngoài một mình, nếu như còn không ra tay bắt trói thì đúng là có lỗi với tổ tiên.


"Giấu nó đi trước".


Ba cường giả Chuẩn Thiên nói xong liền phóng ra theo Triệu Bân.


Các trưởng lão Ma gia còn lại đều ngồi im không chút thắc mắc trong khi Vương Trác lại có chút bối rối, Đại Tế Ti hoàng tộc cấu kết với Huyết Y Môn, Cơ Ngân kết liên minh với Ma gia, mấy mối quan hệ này đúng là quá hỗn loạn.


Vèo!


Đi đến một nơi, Triệu Bân lao ra khỏi khu rừng.


Hắn cố ý không che giấu, để lộ ra một chút khí tức.


Hửm?


Ở bên kia, Kim Sơn lão quỷ liền liếc mắt nhìn qua.


Thứ lọt vào trong tầm mắt của lão ta là một đứa trẻ.


"Cơ Ngân?"


Hai mắt của Kim Sơn lão quỷ sáng lên, tinh quang bắn ra bốn phía.


Không cần suy nghĩ nhiều, lão ta lập tức xoay người phóng thẳng tới truy giết Triệu Bân, ánh mắt lộ ra sự tham lam, không ngờ ông trời lại cho lão ta gặp được Cơ Ngân ở đây, lão ta nhất định sẽ bắt bằng được hắn về nghiên cứu kỹ lưỡng.


"Mắc câu".


Đại trưởng lão mỉm cười, lén lút đi theo.


Triệu Bân chạy rất nhanh mà không thèm quay đầu lại, hắn phải cố gắng hết sức dẫn dụ Kim Sơn lão quỷ rời khỏi ngọn núi này để không làm kinh động đến Huyết Y Môn, hắn đang tìm một góc núi để đáp xuống xử lý Kim Sơn lão quỷ.


"Đi đâu"?


Kim Sơn lão quỷ cười lạnh, phóng tới nhanh như chớp.


Hiếm khi mới có thể gặp được bảo bối, lão ta đã bị thu hút đến mức xem nhẹ mọi chuyện xung quanh, không hề chú ý đến tình hình đang diễn ra sau lưng mình, một lòng một dạ muốn bắt được Cơ Ngân.


Đây là điều mà Triệu Bân muốn.


Nếu như nơi này không cách xa núi Bất Tử thì hắn chắc chắn đã đáp xuống đó.


Hửm?


Trong chớp mắt, Triệu Bân bỗng nhiên quay đầu lại, giả vờ như vừa phát hiện ra có người truy giết mình.


Sau khi nhìn thấy Kim Sơn lão quỷ thì hắn lại đột nhiên biến sắc, tốc độ cũng trở nên nhanh hơn, tất nhiên đây chỉ là diễn trò để đánh lừa Kim Sơn lão quỷ, hắn chính là mồi câu còn Kim Sơn lão quỷ là con cá lớn.


"Cơ Ngân, chạy đi đâu?"


Kim Sơn lão quỷ mỉm cười âm hiểm, truy đuổi càng thêm ác liệt.


Triệu Bân không nói lời nào, chỉ dùng hết sức bình sinh bỏ chay.


“Đã ra ngoài thì đừng mong có đường trở về”.


Kim Sơn lão quỷ nhếch miệng cười, cách không chém ra một đạo kiếm khí.


Triệu Bân cũng phản ứng không chậm, nhanh chóng xoay người chắn kiếm Long Uyên ở phía trước.


Keng!


Đạo kiếm khí vừa chém ra đã đánh trúng vào kiếm Long Uyên.


Triệu Bân kêu rên một tiếng rồi hộc máu, xương cánh tay cũng đã nứt ra, cùng là cường giả Chuẩn Thiên nhưng Kim Sơn lão quỷ này mạnh hơn Ngân Sơn lão quỷ nhiều, cũng may kiếm Long Uyên đủ cứng cáp, nếu không thì nó đã bị một đạo kiếm khí này tách làm đôi rồi.


"Nhóc con, khá lắm", Kim Sơn lão quỷ cau mày.


Một tiểu võ tu cảnh giới Huyền Dương như hắn mà lại có thể đỡ chiêu của cường giả Chuẩn Thiên!


“Kim Sơn, ta là đệ tử Thiên Tông”, Triệu Bân mở miệng mắng, diễn xuất như thần.


"Giết ngươi ở nơi hoang sơn dã lĩnh, có ai biết được?", Kim Sơn nanh ác nói.


"Chờ ta bẩm báo chuyện này cho hoàng tộc biết thì ông chắc chắn sẽ bị trừng phạt", Triệu Bân hừ lạnh một tiếng nói.


“Đã bị lão phu nhắm trúng rồi mà ngươi còn nghĩ mình có thể thoát được sao?”, Kim Sơn lão quỷ chế nhạo nói, sau đó lại phất tay phóng ra một đạo kiếm khí thứ hai, đạo kiếm khí này so với đạo thứ nhất lại càng kinh người hơn, ma sát với không khí tạo nên thanh âm đinh tai nhức óc, ảnh hưởng đến tinh thần của đối phương, hơn nữa nó đang phóng thẳng vào vị trí trọng yếu trên cơ thể Triệu Bân, lão ta chắc chắn một kích này sẽ bắn trúng mục tiêu.


Triệu Bân cũng không muốn né tránh.


Hắn lại đưa kiếm Long Uyên lên chặn trước mặt.


Kiếm Long Uyên được làm từ vẫn thạch cho nên hết sức cứng rắn, tuy nó có thể đỡ được đạo kiếm khi kia nhưng cũng bị ông ông chấn động khiến cho xương cánh tay của Triệu Bân gãy vụn, da thịt nứt toát, mà chính hắn cũng bị chấn bay ra xa.


Ầm!


Ầm một tiếng, một vách đá đã sụp đổ.


Đất đá văng tứ tung, Triệu Bân loạng choạng đứng dậy giữa đống đổ nát, phun máu giàn giụa, hắn còn chưa kịp đứng vững thì Kim Sơn lão quỷ đã đánh tới, lão ta phòng bị rất chặt, đã kích hoạt chân nguyên hộ thể khóa toàn thân, đề phòng Triệu Bân thi triển Thuấn Thân Tuyệt Sát.


"Chạy đi, sao không chạy nữa?"





20220426095147-tamlinh247.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK